Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1937

Cung Kiệt có chút hiếu kỳ hỏi.

Anh cực kỳ ngạc nhiên, chị của mình, làm sao lại có năng lực mạnh mẽ như vậy, có thể nuôi dạy ra một đứa trẻ thiên tài đặc biệt hiếm có?

So với Hữu Hữu, Tiểu Dịch Thần cũng là cùng một mẹ sinh ra, cũng mang thai tám tháng giống nhau, nhưng sao lại không bằng một góc của Hữu Hữu.

Lúc anh hỏi Hữu Hữu, cậu trả lời rằng: "Mẹ cháu nuôi dạy cháu thế nào à? Mẹ không có quản lý nghiêm ngặt gì cháu hết, cứ để cháu tự do phát triển."

Cung Kiệt không thể tin được.

Tự do phát triển mà có thể phát triển thành như vậy sao?

Nói thật, anh vẫn luôn muốn đưa Hữu Hữu trở về nhà họ Cung.

Cha rất mong chờ đứa trẻ này, đặt kỳ vọng rất lớn vào nó, ông vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là một đứa trẻ như thế nào, mà lại nghĩ ra kế hoạch "Thiên Nhãn", hơn nữa còn thúc đẩy nghiên cứu, nếu lần này mà thành công, thì trong tương lai cơ nghiệp khổng lồ của tập đoàn Cự Phong khó mà tưởng tượng nổi.

Nhưng cho tới bây giờ anh vẫn chưa ra mắt Hữu Hữu với cha.

Vân Thi Thi bất đắc dĩ cười: "Chị cũng không có dạy dỗ nó được cái gì hết. Ngay từ nhỏ sức khỏe của Hữu Hữu đã không được tốt, toàn bộ sự chú ý của chị, đều đặt lên chuyện chữa bệnh cho cậu nhóc."

"Sức khỏe không tốt?"

Cung Kiệt nhíu mày.

Cơ thể Hữu Hữu xác thực là không được tốt lắm, sức khỏe của cậu rất yếu ớt, khác xa so với Tiểu Dịch Thần tinh thần luôn phấn chấn, cậu làm cho người khác cảm thấy, ngoài tính cách chững chạc như ông cụ non, còn có một cảm giác không bình thường nữa.

Tình trạng sức khỏe của cậu không ổn định, một khi vận động mạnh, tim đập rất nhanh, hít thở dồn dập đến đáng sợ.

Anh chưa từng thấy qua bộ dạng Hữu Hữu lúc bị bệnh, nhưng thường xuyên nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt, có vẻ rất yếu ớt.

Vân Thi Thi lẳng lặng nói: "Ừ. Bởi vì là sinh non mà, hơn nữa lúc còn trong bụng mẹ, tất cả nguồn dinh dưỡng đều truyền hết cho Tiểu Dịch Thần, lúc cậu nhóc ra đời, không khóc không la gì hết, khuôn mặt nhỏ nhắn tím bầm, thậm chí còn không có hô hấp. Còn lúc sinh Tiểu Dịch Thần ra, cậu nhóc khóc rất to, mặc dù cũng là sinh non, nhưng rất khỏe mạnh, còn Hữu Hữu mới sinh ra đã phải làm phẫu thuật, sau đó để trong phòng dưỡng nhi theo dõi rất lâu, mới vượt qua được giai đoạn nguy hiểm. Xém chút nữa... Là chết yểu rồi. Các y tá đều nói, nếu không phải là sức sống của đứa bé mạnh mẽ, thì căn bản sẽ không qua được."

Vân Thi Thi nói xong, dừng một chút, nhìn anh: "Có phải rất thần kỳ hay không? Đứa bé nhỏ như vậy, mà lại có ý chí sống sót mãnh liệt! Cho nên chị cảm thấy, chị và Hữu Hữu có duyên phận, đó chính là món quà tốt đẹp nhất mà Thượng Đế đã ban tặng cho chị."

Mặc dù lúc cô nói những lời này, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nhưng nhớ lúc Hữu Hữu còn trong giai đoạn nguy hiểm cần phải theo dõi, lúc đó cô mới vừa sinh con xong, vẫn cố gắng chống đỡ, tận lực chăm sóc che chở cho Hữu Hữu.

Khoảng thời gian đó trong lòng cô vô cùng tuyệt vọng, tràn đầy bất an, không lúc nào không cầu nguyện để đứa bé được bình yên vô sự.

Mỗi một phút, một giây, đều là đau khổ.

Bởi vì không ai biết, một giây sau, đứa bé sẽ xảy ra chuyện gì.

Là chết?

Hay là tiếp tục sống?

Ngay cả bác sĩ cũng không thể chắc chắn, chỉ nói là ý chí sống còn của đứa bé rất mạnh, nhưng sinh mệnh lại quá yếu ớt, bọn họ chỉ có thể cố hết sức, nhưng cuối cùng đứa bé có sống sót được hay không, cũng phải trông chờ vào số phận.

Vân Thi Thi nghe thấy những lời này thì vô cùng sợ hãi, chỉ sợ đứa bé không chịu nổi nữa.

Hồi còn đi học, thật ra cô cũng không thích con nít.

Nhìn mấy đứa trẻ nhà người khác nghịch ngợm ầm ĩ, cô thầm nghĩ, sau này nếu mình có con, phải dạy nó thật ngoan ngoãn đáng yêu.

Nhưng khi biết tin mình mang thai, tình mẫu tử trong lòng cô lại trỗi dậy.
Bình Luận (0)
Comment