Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1967

Lúc Mộ Nhã Triết quay trở lại tổng bộ Đế Thăng, Mẫn Vũ vội vàng đưa di động tới cho anh.

"Ông chủ, anh đi ra ngoài quá vội, ngay cả điện thoại cũng quên mang theo, vừa rồi chị dâu gọi cho anh mấy cuộc liền, anh có muốn gọi lại hay không?"

Trước khi bắt đầu cuộc họp, Mộ Nhã Triết đã đưa điện thoại cho anh ta giữ.

Về sau vì chuyện kia mà anh vội vàng rời đi, ngay cả điện thoại cũng chưa lấy lại.

Vân Thi Thi gọi liên tục mấy lần, anh ta cũng không dám nhận.

Mộ Nhã Triết gọi một cuộc điện thoại, tổng đài nhắc là đã tắt máy, xem ra cô đã lên máy bay rồi.

"Còn chuyến bay nào đến Hải Thị trong hôm nay không?"

"Chuyến gần nhất là vào buổi tối." Mẫn Vũ nhắc nhở: "Bây giờ có đuổi đến thì chỉ sợ là cũng không kịp tham dự liên hoan phim."

Mộ Nhã Triết nhíu mày. Anh vốn tính rằng sau khi từ bệnh viện về thì sẽ bay thẳng đến Hải Thị.

"Đặt vé máy bay đi!"

"Ông chủ, vé máy bay là vào lúc bảy giờ tối, anh thật sự muốn bay đến Hải Thị sao?"

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: "Tôi bảo cậu đặt thì đặt đi! Đừng có nói nhảm!"

"Vâng!"

Mẫn Vũ vội vàng vâng lời.

Xem ra tâm tình của ông chủ thật sự rất xấu, mỗi lúc như vậy thì đều rất không kiên nhẫn.

...

Trên máy bay.

Hoa Cẩm nói chuyện phiếm với Vân Thi Thi, nhưng cho dù anh ta có nhiệt tình thế nào thì Vân Thi Thi cũng không vui vẻ mấy, anh ta nhạy cảm nhận ra được, dường như tâm trạng của cô không tốt lắm, có thể thấy được cảm xúc của cô rất tệ.

Vì thế, anh ta mỉm cười, nói: "Thi Thi, anh tặng em một món quà, thế nào?"

Anh ta cố ý làm cho cô vui lên, ra sức chọc cho cô cười.

Thích một người chính là thích nhìn thấy người đó vui vẻ, không hy vọng người đó sẽ buồn bã, rầu rĩ.

Anh ta thấy cũng sẽ buồn theo.

Vì thế, anh ta duỗi tay ra trước mặt Vân Thi Thi.

"Em nhìn kỹ tay của anh nhé, có thấy cái gì không?"

"Không có."

"Thi Thi, em đừng có qua quýt như thế, em kiểm tra kỹ một chút."

Hoa Cẩm lại đưa tay ra cho cô kiểm tra.

Vân Thi Thi mấp máy môi, cầm lấy tay anh ta, thật sự kiểm tra một chút: "Không có cái gì hết, sao vậy?"

Hoa Cẩm cười thần bí, lập tức ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt một sợi tóc bên thái dương cô ra phía sau tai, sau đó anh ta vỗ tay một cái, lúc thu tay lại, trên tay là một cành hoa hồng đỏ.

Vân Thi Thi ngớ ra một lúc, theo bản năng đưa tay lên sờ tóc, rõ ràng không có cái gì khác lạ.

Không biết là cành hoa hồng này rốt cuộc biến từ đâu ra.

Hoa Cẩm thấy vẻ ngạc nhiên của cô thì nhếch môi cười: "Thấy thế nào?"

"Rất thần kỳ."

Cô chưa từng nhìn thấy người ta làm ảo thuật ở khoảng cách gần như vậy, mặc dù trò ảo thuật này rất cũ kỹ nhưng lại khiến cho cô bật cười.

Không có cô gái nào không thích hoa.

"Thích không?" Hoa Cẩm nhướng mày.

"Ừm."

"Vậy tặng cho em."

Nói xong, anh ta đặt cành hoa hồng vào trong tay cô.

Vân Thi Thi nhận được cành hoa, đưa lên mũi khẽ ngửi, bông hoa còn rất tươi, không phải là hoa giả.

"Anh biết làm ảo thuật sao?"

"Biết đôi chút mánh khóe."

Chuyên dùng để nịnh nọt mấy cô gái.

Lúc trước anh ta ở trong quán bar thường xuyên tiếp xúc với mấy trò này nên cũng học hỏi được một chút, mặc dù không thể so được với mấy nhà ảo thuật chuyên nghiệp, nhưng nếu chỉ dùng để dỗ cho mấy cô gái vui vẻ thì anh ta dư sức.

Rốt cuộc trên mặt Vân Thi Thi cũng xuất hiện ý cười, cô nhẹ nhàng ngửi hương hoa, lúc này sự phiền muộn trên mặt mới nhạt đi một chút.
Bình Luận (0)
Comment