Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1974

Từng chữ của Vân Thi Thi như châu ngọc, Hàn Ngữ Yên nhất thời nghẹn lời, không cãi lại được, chỉ oán hận căm tức nhìn cô!

Cái đồ miệng lưỡi sắc bén!

Dám tranh cãi với cô ta sao?

Cô cho rằng mình là thứ gì!

Vân Thi Thi nhìn thoáng qua biểu tình hung dữ của cô ta, không chút lưu tình cười nói: “Còn nói tôi diễn phim thanh xuân cảm giác ưu tú hơn người, thú vị! Chỉ là Hàn ảnh hậu thì sao? Chỉ mạ lớp mạ kim bên ngoài, đã lộ ra mấy cái đuôi rồi sao? Ha ha, ghê gớm.”

“Cô - -!”

Hàn Ngữ Yên bị kích thích mặt đỏ tai hồng, dù có tô phấn lót, vẫn khó che dấu được đỏ bừng vì tức giận trên mặt mình.

Cô ta đúng là bởi vì diễn bộ phim ‘Chuồn chuồn trúc’ này lần đầu tiên lúc mới gia nhập giới giải trí, hơn nữa, dựa vào tác phẩm này, chiếm được rất nhiều tài nguyên không tệ.

Nhưng vẫn cực kỳ khinh thường phim về thanh xuân, bởi vậy sau khi nổi tiếng, cô ta diễn rất nhiều phim có tính nghệ thuật cao, tuy rằng không được trầm trồ khen ngợi, nhưng mà tích lũy đủ danh tiếng. Đương nhiên, trong đó không thiếu những tác phẩm kịch tính một chút, ví dụ như là ‘Bươm bướm’, là phim về nữ gián điệp trải qua huấn luyện đặc biệt, được xếp vào cơ quan tình báo, phiêu diêu chìm nổi khi còn sống.

Bởi vì tác phẩm cực kỳ nhạy cảm, không có chiếu phim này ở trong nước.

Trên mạng có rất nhiều người nhục mạ cô ta là quân bán nước.

Nhưng mà bộ phim này cũng rất thuận lợi để cô ta khai thác tài nguyên quốc tế, hơn nữa dựa vào biểu hiện xuất sắc trong bộ phim điện ảnh, đánh vào thị trường Hollywood.

Tuy trong nước mắng nhiếc không ngừng, nhưng mà sau đó Hàn Ngữ Yên làm công tác từ thiện, mở rộng sự nghiệp từ thiện, đã tẩy trắng được những hình tượng không chói sáng.

Vân Thi Thi đặc biệt khinh thường những người như cô ta như vậy.

Trong lòng cô, bất luận là dạng phim điện ảnh gì, chỉ cần giành được người xem tán thành và yêu thích, không phải làm ẩu, đều có từng giá trị riêng.

Trong cảm nhận của cô, ‘Quả trám’ là phim điện ảnh ưu tú, không thể để cho bất luận kẻ nào làm bẩn.

Huống hồ Hàn Ngữ Yên có thể nói là do một tay Lâm Phượng Thiên nâng đỡ nổi tiếng, hiện giờ trái lại khinh miệt tác phẩm của ân sư, thật sự khiến người ta oán giận.

Tần Chu kinh ngạc Vân Thi Thi dám trả lời một cách mỉa mai, đồng thời lại bực mình vì Hàn Ngữ Yên cố gắng bới móc.

“Hàn Ngữ Yên, có vẻ cô hơi nhiều lời rồi đấy, nếu miệng cô không chịu yên, tôi không ngại giúp cô khép miệng lại đâu!” Tần Chu cứng rắn nói.

Hàn Ngữ Yên nghe vậy, hừ lạnh một cái, quay đầu lại, lại không dám nói thêm cái gì.

Chỉ là oán hận trong lòng đối với Vân Thi Thi, càng lúc càng dâng cao.

Trước Vân Thi Thi, Lâm Phượng Thiên cũng từng hợp tác với không ít nữ minh tinh, Lâm Phượng Thiên khác với những đạo diễn khác, các đạo diễn khác vì phòng bán vé đảm bảo, phần lớn sẽ dùng mấy ngàn vạn để dùng một tiểu hoa đán, cứ như vậy, phim điện ảnh không cần tuyên truyền nhiều, cũng có đầy đủ lực ảnh hưởng. Nhưng Lâm Phượng Thiên thì lại khác, anh ta nói thù lao đóng phim, coi biểu hiện của diễn viên mà định. Mấy ngàn vạn, anh ta tình nguyện dùng để chế tác hậu kỳ phim, cùng với kinh phí quay chụp.

Trong tuyển vai, anh ta đa số đều thích bắt đầu dùng người mới.

Thứ nhất, người mới có tính điêu khắc rất cao, tuy không có danh tiếng, nhưng giống như một tờ giấy trắng, mặc cho anh ta điêu khắc tùy ý.

Thứ hai, con người mới biết quý trọng cơ hội không dễ dàng mới có, khiêm tốn, lễ phép, hơn nữa rất nhiều người mới thậm chí còn ưu tú hơn cả tiểu hoa đán có chút danh tiếng.

Ví dụ như Vân Thi Thi, kỹ thuật diễn áp đảo rất nhiều tiểu hoa đán.

Hơn nữa mắt nhìn người của anh ta rất cao siêu, bởi vậy chọn trong số người mới, không phải tướng mạo hơn cả dự tính, thì là kỹ thuật diễn đặc biệt có thiên phú, một điểm cũng hiểu thấu.
Bình Luận (0)
Comment