Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2169

Tống Ân Nhã thoáng một cái, cảm thấy như trời đất tối sầm lại, tận thế tới nơi.

Muốn khóc cũng khóc không ra.

Cô ta mở to miệng, vẻ mặt vừa mờ mịt lại kinh hãi, tất cả như một trò đùa nghiệt ngã, dồn cô ta tới đường cùng.

Tay nắm thành nắm đấm run rẩy, nhìn như một bệnh nhân tâm thần, đau đớn gào khóc: "Không thể như vậy! Không thể như vậy được... Em đảm bảo với anh, đảm bảo là của anh... Em vừa lấy mẫu xong là tiến hành thụ tinh... Anh làm sao có thể đổi được nó?"

Anh làm sao có thể phát hiện được kế hoạch của cô?

Cô đã làm việc vô cùng cẩn mật mà!

Anh sao có thể biết được?

"Không có khả năng?"

Mộ Nhã Triết hời hợt liếm một vòng khóe môi, lười biếng ngả lưng dựa vào so lon ở phía sau, giễu cợt chứng kiến biểu cảm tuyệt vọng của cô ta, trên mặt không thể hiện bất kỳ một chút thương cảm nào, ngược lại lại là sự chán ghét đến tột cùng!

"Cô lấy niềm tin ở đâu mà cho rằng có thể qua mắt được tôi, lén làm việc xấu xa như vậy sau lưng tôi? Tống Ân Nhã, cô nên sớm thức tỉnh thôi, lại còn dám tỏ ra khẳng định như vậy, chỉ làm tôi thêm chán ghét."

Sự căm hận trong mắt anh, khiến cô ta nhói lòng!

Tống Ân Nhã thấy ánh mắt tàn nhẫn của anh, toàn thân giống như vô lực, các đầu khớp xương đều như bị bẽ gãy, như người điên, thì thào lập lại: "Không phải, không có khả năng!"

Người đàn ông này, luôn có bản lãnh như vậy, trong vòng ba câu, có thể khiến cho cô ta thương tích đầy mình.

"Nhưng mà, cũng cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi, vẫn còn tồn tại một tai họa ngầm như vậy, tại thời điểm cho tiến hành thụ tinh nhân tạo tôi đã phái Mẫn Vũ ngầm tiêu hủy mấy thứ đó đi cả rồi!"

Nói xong, liếm môi, bộ dạng ung dung thờ ơ nói: "Giấc mộng của cô, nên thức tỉnh rồi đấy nhỉ?"

Tống Ân Nhã chặt chẽ cắn môi, nức nở khóc thành tiếng.

Đâu chỉ là thức tỉnh...

Đã tan tành...

Sao lại thế....

Sao lại có thể như thế được?

Cô đã chuẩn bị kế hoạch lâu như vậy, vậy mà cứ như vậy đã bị anh phá vỡ rồi sao, làm cho cô như bị đẩy xuống vực sâu, xương cốt tan tành.

Trong thoáng chốc, Tống Ân Nhã ngẩng đầu nhìn thấy biểu cảm thờ ơ của Vân Thi Thi, cô ung dung thản nhiên như vốn chẳng có cuộc nói chuyện như vậy.

Đúng vậy.

Người này bây giờ chẳng khác gì như một vị công chúa cao cao tại thượng, được anh Mộ sủng ái nâng niu trên tay.

Anh Mộ dốc hết tâm sức, vì cô ấy "xây hẳn một tòa thành", bảo hộ cô ta ở trong đấy, cho dù Tống Ân Nhã có cố gắng thế nào thì cũng không thể gây tổn thương cho người này được.

Được sủng ái như vậy, chính là điều mà trước nay Tống Ân Nhã luôn mong muốn biết bao?

Cô cũng muốn làm một nàng công chúa vô lo vô nghĩ, hưởng thụ yêu mến của người đàn ông mà cô yêu, nhưng mà...

Giấc mộng của cô, có phải nên thức tỉnh rồi hay không?

Lời nói lạnh như băng của Mộ Nhã Triết vẫn văng vẳng bên tai.

Tống Ân Nhã giống như người điên, nhìn chằm chằm vào mắt anh, ôm trong lòng một tia hy vọng cuối cùng, hỏi: "Anh Mộ, em không cần anh phụ trách! Em thực sự không cần anh phụ trách, nên, cầu xin anh, cầu xin anh nói cho em biết, đừng tàn nhẫn như vậy, nói cho em biết, đứa con trong bụng này là của anh đi? Là bởi vì anh chán ghét nó cho nên muốn em phá bỏ nó, nên mới nói như vậy, phải không?"

Đối phương nói ra những lời này, bởi vì muốn cô ta tức giận, tự giác đi phá thai?!

Là như vậy đúng không?

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: "Đừng nói đùa."

Đừng nói đùa!
Bình Luận (0)
Comment