Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2201

Có pháo hoa bán mấy chục đồng, có pháo hoa sáng có một giây đồng hồ, giá trị vài trăm, những thứ này đều là những thứ trước đây cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Vài năm gần đây, thủ đô thi hành chính sách ‘Nghiêm cấm thủ đô đốt pháo hoa’, nhưng mà đến đêm giao thừa, vẫn có rất nhiều người chạy đến bờ sông đốt pháo hoa, thứ nhất là ngày đáng ăn mừng, là ngày ý nghĩa của năm, thứ hai đốt pháo hoa, già trẻ đều chơi, các em bé trẻ tuổi thích bắn pháo hoa nhất, thiếu nó, khó tránh khỏi ít đi thú vị.

Đốt pháo hoa là truyền thống từ xưa, truyền thống của những cụ già, bỏ đi sẽ cảm thấy rất đáng tiếc.

Cung Kiệt vui vẻ đồng ý, “Được ạ.”

Vân Thi Thi nói, “Vậy thì cứ định như vậy nha! Đúng sáu giờ tối đến, không được phép đến muộn, nếu không thì sẽ phạt rượu đó!”

“Dạ!”

Hữu Hữu biết Vân Thi Thi gọi điện thoại cho Cung Kiệt, đột nhiên tiến đến gần, lớn tiếng nói, “Cậu, phải nhớ phát lì xì cho cháu và Tiểu Dịch Thần đấy nhé!”

Đầu bên kia, Cung Kiệt bật cười nói, “Ông chủ nhỏ, cậu phát lì xì, cháu thật sự để ý sao?”

“Ít hay nhiều đều là tâm ý thôi! Còn phát nhiều hay ít, toàn bộ đều xem biểu hiện của cậu!” Hữu Hữu là tinh linh nhỏ, bởi vậy nói vài ba câu, liền tóm được Cung Kiệt rồi.

Cung Kiệt hắng giọng một cái, lập tức tỏ thái độ, “Cháu ngoan ngoãn thì cậu sẽ phát lì xì cho cháu!”

Tắt điện thoại, tâm tình Vân Thi Thi lập tức vui vẻ không có gì sánh bằng, tựa như ngồi trên khinh khí cầu vậy, chậm rãi bay lên đám mây.

Trong lúc vô tình cô đột nhiên di chuyển đến số Hoa Cẩm, sững sờ một lát, nhíu mày, do dự một lát, có chút chờ mong ấn số.



Chung cư Danh Thanh.

Hoa Cẩm khoác áo tắm, tựa vào ghế nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn cảnh đẹp ráng chiều, tiếng chuông đột nhiên vang lên, anh ta nhấn nút nghe, lại nghe thấy đầu bên kia, truyền đến giọng nói dịu dàng cẩn thận của Vân Thi Thi, “Hoa Cẩm, ngày mai là giao thừa, anh đồng ý đến nhà tôi cùng ăn cơm tất niên được không?”

Hoa Cẩm không có phản ứng kịp, đột nhiên bị sặc thuốc, khụ một lúc lâu.

Vân Thi Thi nghe thấy tiếng ho khan làm người ta lo lắng, không khỏi nhíu mày, có chút bất ngờ, “Làm sao vậy?”

Sở dĩ cô nghĩ tới Hoa Cẩm, là vì nhớ đến, người thân của anh ta không ở bên cạnh, đối với một người quá nhạy cảm, chẳng phải cực kỳ cô đơn sao?

Cho nên cô muốn mời anh ta đến nhà, cùng nhau trôi qua đêm giao thừa.

Hoa Cẩm ngớ ra một lúc lâu, đột nhiên bật cười, “Sao em lại có thể nghĩ đến tôi?”

“Bởi vì năm mới, nếu ở một mình, chẳng phải sẽ cực kỳ tĩnh mịch sao? Dù sao đêm giao thừa, nhiều người mới náo nhiệt!” Vân Thi Thi nói xong, dừng một chút, đột nhiên có chút mất mát hỏi, “Làm sao vậy? Anh không muốn sao? Hay là có hẹn rồi?”

“Không! Không có…”

Hoa Cẩm lập tức nói, “Chỉ là tôi cảm thấy bất ngờ và vui mừng, không nghĩ tới em sẽ mời tôi cùng đón năm mới!”

“Bởi vì anh cũng giống như người nhà của tôi!” Vân Thi Thi nói.

Sắc mặt Hoa Cẩm cứng lại, nháy mắt, đôi môi cong lên thành độ cong dịu dàng, ấm áp từ trên trời giáng xuống, vây quanh anh ta, vô cùng cảm động vì hai từ ‘Người nhà’ đơn giản.

Anh ta dịu dàng nói, “Được!”

“Ừm, tối mai nhất định phải đến nha! Có thêm bát và đũa của anh! Ăn cơm tất niên xong, chúng ta đi đến bờ sông đốt pháo hoa, có được không?”

“Ừ!”

Tắt điện thoại, Hoa Cẩm nhìn màn hình kết thúc trò chuyện, ý cười vẫn còn, ngực tràn ngập ấm áp, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cảm giác được người ta nhớ đến, rất tốt!
Bình Luận (0)
Comment