Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2524

Sở dĩ nói là vừa yêu vừa hận là vì: yêu là vì nhân vật nắm quyền điều hành tập đoàn Thánh Ngự chính là người mà từ trước tới giờ bọn họ vẫn tôn kính, người đứng đầu Mộ thị;

Mà hận chính là hiện tại mỗi khi Thánh Ngự ra tay không thể nghi ngờ gì chính là đều hướng về phía con đường của Mộ thị!

Xuống tay ngoan độc, khiến người nghẹn họng nhìn trân trối.

Mộ Lâm Phong từng bi quan nghĩ rằng, nếu có một ngày có thể khôi phục lại mọi thứ như ban đầu, khoảng cách đại khái cũng phải đến cả năm ánh sáng đi?!

Hoặc là sẽ chẳng có ngày đó!

Bởi vì, ông ta biết rõ, con trai của Mộ Nhã Triết, tên gọi Vân Thiên Hữu, cũng không phải là người dễ chọc!

Tuổi còn nhỏ mà đã bộc lộ tài năng, tương lai nhất định sẽ trở thành nguy cơ lớn của Mộ thị!

...

"Cạch!"

Trong phòng khách sạn, Hữu Hữu hạ quân cờ, trên mặt hiện lên sự tự phụ của người thắng cuộc!

Mộ Nhã Triết nhíu mày, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của bánh bao nhỏ, lại nghe thấy giọng nói đắc ý cùng khinh bỉ của con trai: "Cha, cha lại thua rồi! Chậc chậc, không phục cũng không được đâu!"

Thằng nhóc này thật muốn ăn đòn đây mà!

Dám trêu chọc cả cha già của nó.

Có thể cho anh một chút mặt mũi không.

Vân Thi Thi ôm Tiểu Dịch Thần ngồi ở một bên quan sát trận đấu, trông thấy kết quả cuối cùng cũng không ngoài ý muốn, cười nói: "Chồng, anh căn bản không phải đối thủ của Hữu Hữu."

"Đúng đó, cha, cha vẫn thôi dãy giụa đi! Sóng sau đè sóng trước, Hữu Hữu là sóng sau, cha chính là sóng trước, cha đã bị em ấy cho dạt vào bờ cát rồi!"

Mộ Nhã Triết trợn mắt nhìn cậu, cậu lập tức im miệng, uất ức nhào vào lòng Vân Thi Thi, điềm đạm đáng yêu kêu to: "Mẹ, cha lại hung dữ với con!"

Hữu Hữu ở bên nói lời thấm thía: "Cha, cha không muốn chịu thua cũng phải chịu thôi! Cha đừng vùng vẫy nữa, kỹ thuật đánh cờ của cha không bằng con."

Mộ Nhã Triết xấu hổ nói: "Đã lâu không chơi, có chút không quen."

"Không cần kiếm cớ thay thất bại của mình."

Hữu Hữu nghiêm túc "giáo dục", "Thất bại cũng cần phải tao nhã chịu thua, đây mới là phong độ mà một người đàn ông chân chính nên có!"

Mộ Nhã Triết bị con trai cho một vố đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Trời ơi.

Anh thực sự rất muốn đánh thằng nhóc này.

Đáng đánh đòn!

"Nghỉ thôi nghỉ thôi! Cũng không còn sớm nữa!"

Vân Thi Thi nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, ở Prague (thủ đô Cộng hoà Séc) lúc này đã 10 giờ tối, cũng nên đi nghỉ thôi!

"Ngày mai còn phải bay đến Italy đấy!"

Hữu Hữu lập tức ôm lấy Vân Thi Thi, làm nũng nói: "Con muốn ngủ với mẹ!"

Tiểu Dịch Thần cũng lập tức ôm lấy Vân Thi Thi không muốn buông tay: "Con cũng muốn ngủ với mẹ!"

Mộ Nhã Triết đi qua, mỗi tay nắm lấy tai của một đứa xách ra, nói: "Ngủ một mình! Không được chiếm người phụ nữ của cha."

Tuyên bố bá đạo cột mác phong cách Mộ Nhã Triết.

Khóe môi Vân Thi Thi khẽ giật giật.

Mỗi lúc trời tối, cha con ba người sẽ đúng giờ trình diễn một màn cướp người.

Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần tranh nhau muốn ngủ cũng cô, sau cùng vẫn là bị Mộ Nhã Triết một cước đá văng ra khỏi cửa.

Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần bịt lấy lỗ tai, u oán lên án: "Cha bắt nạt người ta! Vặn tai chính là một hành vi của bạo lực gia đình, bọn con muốn kháng nghị!"

"Lúc cha lớn bằng các con đã sớm độc lập, các con sao lại dính người như thế?"

"Hừ!"

"Hừ!"

Hai bánh bao nhỏ đều ăn ý hừ lạnh một tiếng, cùng nhau dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh.

Hữu Hữu bỗng nói:"Thôi! Mộ Dịch Thần, anh em mình không cần chấp nhặt với cha."

Nói xong, cậu kéo tay Mộ Dịch Thần nghênh ngang rời khỏi gian phòng, cũng không thèm quay đầu lại, vô cùng tiêu sái.

Vân Thi Thi ở một bên nói thầm: "Để cho bọn nhóc ngủ cùng chúng ta cũng được! Dù sao giường lớn 3 thước, bốn người ngủ cũng không hết!"
Bình Luận (0)
Comment