Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2536

Sớm như vậy?

Anh là người đàn ông kiêu ngạo, từ trước đến nay tự do như gió, không thích bị trói buộc, hôn nhân đối với anh mà nói, chỉ là một loại hình thức, sao có thể kết hôn sớm như vậy được?

Trái tim Dung Huyên lập tức lạnh lẽo!

Trong đầu vốn không cam lòng, trong nháy mắt biến thành có chút mất mát và trống rỗng tĩnh mịch!

Nhiều năm qua đi như vậy, cô ta không phải chưa từng có đàn ông, có người yêu không lâu, có người yêu hai ba năm, nhưng mà có nhiều đàn ông muôn hình muôn vẻ trải qua thế giới của cô ta, rốt cuộc cũng tìm không được mối tình đầu ngây thơ ngây ngô thời niên thiếu!

Mối tình đầu sao?

Anh đối với cô ta mà nói, xem như là mối tình đầu u ám nhất?

Hoặc là chỉ mình cô ta tình nguyện mà thôi!

Vẻ mặt Dung Huyên luôn luôn tao nhã ung dung, đã có chút cứng ngắc, cô ta cố gắng điều chỉnh cơ mặt một phen, gian nan nhếch môi lên, miễn cưỡng cười vui.

“Anh Triết, đây là con anh sao?”

Mộ Nhã Triết nghe vậy, ngẩng đầu ‘Ừ’ một tiếng, lập tức khuôn mặt vốn lạnh lùng hiện lên chút cưng chiều, thậm chí là kiêu ngạo, đối với Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần một đôi dở hơi này, anh vì hai đứa con của mình mà cảm thấy kiêu ngạo mười phần!

“Hữu Hữu, đây là dì Huyên Huyên!”

Anh nói một tiếng, rốt cuộc Hữu Hữu cũng đem tầm mắt nhìn Dung Huyên, xem như chính thức nhìn cô ta một cái, lập tức dịu dàng nhếch môi lên, mỉm cười thân sĩ, “Dì Huyên Huyên!”

Cho dù trên mặt tươi cười đáng yêu, một tiếng này, nghe ra được không tình nguyện, cực kỳ lạnh nhạt.

Cũng không phải cực kỳ thân thiết!

Chắc là đứa bé có linh tính, cảm thấy mẹ không thân thiết với người phụ nữ này, cho dù là nguyên nhân gì, đứa bé tất nhiên có cùng ý nghĩ với mẹ mình, bởi vậy cho dù kêu một tiếng ‘Dì’, nhưng mà vô cùng lạnh nhạt!

Tươi cười trên mặt Dung Huyên phai nhạt vài phần, bởi vì xấu hổ, có chút cứng ngắc trở lại!

Vân Thi Thi nghe xong, trong lòng không hiểu sao lại vui sướng!

Không hổ là con trai cô, cùng một chiến hào với cô.

Hữu Hữu lạnh lùng với cô ta, Vân Thi Thi nhìn ở trong mắt, ấm ở trong lòng!

Chắc là thằng nhóc này cũng nhận thấy mình không thích Dung Huyên này, bởi vậy thái độ với cô ta cực kỳ lạnh nhạt!

Dung Huyên không tức giận, trước mặt Mộ Nhã Triết, tất nhiên phải cố gắng có quan hệ tốt với cậu, thân thiết nói, “Nhũ danh của cháu là Hữu Hữu đúng không?”

“Dạ!”

Hữu Hữu chỉ nói ngắn gọn ‘Dạ’ một tiếng, quấn lấy Vân Thi Thi cắt thịt bò cho cậu.

“Được rồi… Mới vừa tỉnh dậy lại có khẩu vị như vậy!”

Vân Thi Thi vừa yêu vừa giận nói thầm một câu, lập tức đưa miếng thịt bò đã được cắt cho vào miệng cậu.

Hữu Hữu há to miệng, “A” một tiếng cắn miếng lớn, đem miệng nhét đến căng phồng, mơ hồ không rõ nói, “Thừa dịp Tiểu Dịch Thần còn đang ngủ, con vụng trộm dậy kiếm ăn!”

“Tiểu Dịch Thần còn đang ngủ sao?”

“Dạ!”

Mộ Nhã Triết đột nhiên nói, “Đi gọi Tiểu Dịch Thần đến đây, nếu không buổi tối lại la hét đói bụng!”

Hữu Hữu bĩu môi, cũng không nói gì, nhảy từ trên người Vân Thi Thi xuống, đi vào phòng gọi Tiểu Dịch Thần dậy!

Toàn bộ, xem ra hòa thuận như thế!

Dung Huyên nhìn hết cảnh tượng hòa thuận đó, cảm thấy mình tồn tại, giống như dư thừa!

Cô ta cố gắng muốn phá vỡ xấu hổ, cười nói, “Thật đáng yêu! Đều nói con trai lớn lên giống mẹ, nhưng không nghĩ tới, bộ dạng của Hữu Hữu giống anh trước đây như đúc!”
Bình Luận (0)
Comment