Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2712

Người đàn ông cười khan vài tiếng: "Ha ha, đây không phải là do đến vội quá... Cho nên chúng tôi còn chưa kịp chuẩn bị xong sao? Hơn nữa mang theo nhiều tiền như thế đi đường rất nguy hiểm!"

Nhất thời yên lặng.

Cố Cảnh Liên cười lạnh một tiếng, vẻ mặt u ám, khiến người ta không rét mà run.

Anh ta tiện tay cầm lấy một cái túi, đầu ngón tay mở túi ra, bột phấn trắng rơi xuống.

"Tôi muốn chính là tiền mặt, thật là ngu xuẩn mới lấy mấy thứ này để giao dịch."

"Này...!" Sắc mặt người đàn ông trở nên khó coi: "Cố Cảnh Liên, những thứ này đều là đồ tốt, anh..."

Cố Cảnh Liên không kiên nhẫn cắt ngang: "Anh có biết lãng phí thời gian của tôi sẽ có kết quả gì không?"

"Cái gì?"

Người đàn ông kia còn chưa dứt lời, đã thấy Cố Cảnh Liên đột ngột lấy ra một khẩu súng, nhanh tay lên đạn, nhắm ngay mi tâm anh ta, không dông dài, "pằng" một tiếng!

Máu tươi văng khắp nơi.

"Làm gì thế hả?"

Người của đối phương cũng nhanh chóng rút súng ra, nhưng động tác của Cố Cảnh Liên vẫn nhanh hơn một chút.

"Pằng - pằng - pằng "

Cùng với tiếng súng giảm thanh, chỉ thoáng trong nháy mắt, tất cả những người kia đã trở thành những cỗ thi thể lạnh băng nằm trên đất.

Cố Cảnh Liên không kiên nhẫn ở lại hiện trường, mặt không chút thay đổi xoay người, vệ sĩ lập tức đuổi theo, đưa anh ta lên xe.

"Tổng giám đốc Cố, những người này nên xử lý như thế nào?"

"Còn cần tôi phải dạy?" Cố Cảnh Liên tức giận, mở cửa xe, lạnh lùng ra lệnh: "Kiểm tra kĩ càng, đừng để một tên nào sống sót, sau đó xử lý sạch sẽ hiện trường."

"Vâng ạ!"

Anh ta xoay người, vừa định lên xe, ánh mắt thoáng nhìn ra ghế sau, một đứa bé lẳng lặng cuộn mình nằm đó, trong lòng ôm một chú chó con. Chú chó cực kỳ nhạy bén, vừa rồi nghe thấy tiếng súng thì lập tức tỉnh lại, vừa thấy có người mở cửa, xuất phát từ việc muốn bảo vệ chủ nhân, nó nhìn chằm chằm Cố Cảnh Liên, nhe răng trợn mắt đầy cảnh giác!

Đứa bé lại ngủ cực kỳ yên ổn.

Mấy tiếng súng vừa nãy cũng không làm nó tỉnh, có lẽ là mệt muốn chết rồi, cho nên đã ngủ say thì không tỉnh được.

Cố Cảnh Liên liếc mắt đánh giá đứa bé, trên người nó mặc bộ đồ màu trắng, dính đầy bùn, giầy rách tung toé, tóc tai hỗn độn không chịu nổi, khuôn mặt vốn thanh tú đáng yêu cũng bị tro bụi làm cho chật vật.

"Từ đâu lại chạy ra thằng bé này." Cố Cảnh Liên ngạc nhiên, anh ta cũng chỉ mới ra ngoài một lát, tại sao lúc trở về, trên xe lại có thêm một đứa bé.

Anh ta ngẩng đầu, nhìn xung quanh đều là rừng núi hoang vắng, anh ta đã cố ý chọn nơi hẻo lánh làm địa điểm giao dịch, rất hiếm người ở đây.

Đứa nhỏ này rốt cuộc là từ đâu chạy đến đây.

Mấy người vệ sĩ nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc, muốn gọi đứa bé tỉnh dậy, con chó trong lòng Sở Tiểu Bảo lập tức sủa lên!

Tiếng chó sủa lập tức khiến Sở Tiểu Bảo giật mình tỉnh giấc.

Cậu nhóc mở to mắt, ngồi thẳng người, ánh mắt trong suốt bắt gặp ánh nhìn của Cố Cảnh Liên.

"A - -!"

Ánh mắt Cố Cảnh Liên đầy tia lạnh, khiến đứa bé sợ hãi, người đàn ông này thật đáng sợ, trên người tràn ngập sát khí!

Thật là dọa người!

Người đàn ông tuổi còn trẻ, khuôn mặt đẹp trai, thế nhưng ánh mắt lạnh như băng, khiến người ta sởn gai ốc!

"Chú... Chú..." Sở Tiểu Bảo thở dốc, chỉ thốt lên hai tiếng.

"Tổng giám đốc Cố, nên làm gì với đứa bé này đây?" Một vệ sĩ thăm dò hỏi.
Bình Luận (0)
Comment