Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2767

Sở Tiểu Bảo ý thức được đã rời khỏi cái ôm của bác Phúc, cậu ngẩng đầu, trông thấy đôi mắt u ám ghét bỏ của Cố Cảnh Liên, nước mắt lại càng rơi xuống nhiều hơn.

“Hu hu hu hu… Cháu không cần chú ôm…” Sở Tiểu Bảo quay đầu vươn tay ra với bác Phúc, không ngừng quơ tay, xin giúp đỡ, “Cháu không muốn chú ấy ôm… Hu hu hu… Cháu không muốn chú ấy ôm…”

Bác Phúc lại không đành lòng nhìn, nhưng mà ông ta nhìn Sở Tiểu Bảo, biết được chuyện quan trọng trước mắt, là để hai cha con bồi dưỡng tình cảm.

Vì thế, dằn lòng, ông ta xoay người, bước ra khỏi phòng.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng được đóng lại, chỉ còn lại Cố Cảnh Liên và Sở Tiểu Bảo.

Sở Tiểu Bảo khóc càng bất lực rồi.

Bác Phúc vừa đi, Cố Cảnh Liên có chút không kiêng nể gì, nghe Sở Tiểu Bảo khóc lóc ầm ĩ, hung dữ nói, “Cháu lại khóc, chú không khách khí với cháu nữa.”

“Ừm…”

Sở Tiểu Bảo nghe vậy, cho dù ấm ức và sợ hãi, nhưng mà uy hiếp như vậy, lại cực kỳ hiệu quả, lập tức ngừng khóc.

Vừa rồi, lúc bác Phúc ở đây, cậu ỷ vào bác Phúc, dám đối đầu với Cố Cảnh Liên.

Hiện giờ, bác Phúc rời đi rồi, chỗ dựa duy nhất của cậu đã mất, cậu đâu dám lỗ mãng, Cố Cảnh Liên hù dọa như vậy, cậu liền học được an phận, mím miệng lại, không phát ra tiếng.

Trước mắt, trong phòng chỉ có cậu và chú xấu xa này, cậu không có bất luận cái gì dựa vào, càng không có chỗ dựa, cho nên, không thể được một tấc lại muốn tiến một thước, nên thay đổi!

Ăn mềm sợ cứng rắn, trái lại làm cho Cố Cảnh Liên có chút dở khóc dở cười!

“Học ngoan ngoãn thôi!”

Cố Cảnh Liên thấy cậu ngừng khóc, tất nhiên cảm thấy hài lòng, trong lòng anh ta nghĩ, đứa bé quả nhiên không thể nuông chiều, lúc nên hung dữ, vẫn hung dữ một chút.

Không quát cậu một câu, sẽ không lập tức yên tĩnh rồi!

Anh ta ôm Sở Tiểu Bảo đến ghế sofa, tự mình ngồi ở một bên, thấy Sở Tiểu Bảo có chút vô tội trừng mắt với anh ta, nơm nớp lo sợ tựa vào góc sofa, rụt rè sợ hãi đánh giá sắc mặt anh ta, đứa bé nhỏ như vậy, vậy mà cũng hiểu được tùy mặt gửi lời, thấy vẻ mặt Cố Cảnh Liên không âm trầm như vừa rồi, trái tim đập điên cuồng của Sở Tiểu Bảo rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Sở Tiểu Bảo yên lặng nghĩ, cậu trở lại bên cạnh mẹ như thế nào đây?

Cậu nghĩ trước nghĩ sau, lại liếc mắt nhìn Cố Cảnh Liên thâm sâu, phương thức khóc rống lên này không hiệu quả, vì thế, thằng nhóc đó quyết định chọn kế hoãn binh.

Vì thế, cậu mấp máy cái miệng nhỏ, cẩn thận nói, “Chú à, chúng ta hòa thuận đi? Cháu không tức giận với chú nữa, chú cũng đừng hung dữ với cháu, có được không ạ?”

Cố Cảnh Liên nhìn cậu đầy sâu xa, “Ừm” một tiếng, im lặng với đề xuất hòa giải của cậu.

“Vậy, chúng ta hòa thuận nha!”

Sở Tiểu Bảo nói xong, tay nhỏ vươn ra, vụng về lau nước mắt trên mặt, đôi mắt nhạy bén liếc nhìn, đột nhiên dò hỏi, “Chú à, bác nói chú là cha của cháu, chuyện này là thật sao? Hay là đang nói đùa ạ.”

Cố Cảnh Liên hơi nheo mắt, cũng không biết trong hồ lô của thằng nhóc này bán thuốc gì, vì thế không chút để ý ngồi bắt chéo chân, tư thế tao nhã nói, “Thật.”

“Không thể nào?”

Sở Tiểu Bảo tất nhiên là không tin, nghi ngờ nói, “Không phải hai người lừa dối cháu đấy chứ?”

Cậu vừa nói, vừa yên lặng oán thầm trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment