Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 285

Nhìn ánh mắt như đang nhìn con mồi của anh, Vân Thi Thi không khỏi co vai, ánh mắt của người đàn ông này quá đáng sợ, cô vội cúi đầu, không nhìn anh nữa.

Bầu không khí ở đây đang khiến người ta khó thở, cửa thang máy “Tinh” một tiếng chầm chậm mở ra.

Vân Thi Thi như được đại xá ngẩng mặt, nhưng nhìn thấy người phụ nữ đang đứng ngoài thang máy, nhất thời tim rơi xuống vực, hô hấp cứng lại, theo bản năng đẩy mạnh Mộ Nhã Triết ra, hơi lúng túng: “Bác..”

Vân Thi Thi xấu hổ, trong lòng rối tinh rối mù, màn vừa rồi trong thang máy không biết đã bị bác xem được bao nhiêu.

Ngón tay căng thẳng xoắn xuýt lại, cô bất an bước ra khỏi thang máy, theo bản năng ngóng trông nhìn Mộ Nhã Triết, ai ngờ người đàn ông này xấu xa lau môi, nhìn cô một cái thật sâu, dán bên tai cô nhẹ giọng nói: “Tôi ở bên ngoài chờ em.”

Dứt lời, anh xoay người, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua số điện thoại trên màn hình, rồi nghênh ngang rời đi.

Vân Thi Thi ngây người.

Cái này...!

Người đàn ông cứ thế mà bỏ đi, để lại cục diện rối rắm cho cô?

Vân Thi Thi đang chần chừ không biết nên kiếm cớ gì, đã thấy Vân Thi Thi kinh ngạc nhìn dáng vẻ rời đi của Mộ Nhã Triết, ngạc nhiên mở miệng: “Thi Thi, hai người vừa làm gì thế?!”

Dĩ nhiên bà không có nhìn lầm!

Ban nãy cửa thang máy mở ra, nhìn thấy cô cháu gái luôn khéo léo đang kề sát sạt với người đàn ông kia.

Bạn trai?

Ban nãy người đàn ông vừa nhìn đã biết là tinh anh trong giới thương nghiệp, nhất thời tâm trạng hơi kỳ lạ, thầm hoài nghi rốt cuộc bọn họ có quan hệ mập mờ gì!

Vân Thi Thi giật mình, nhất thời không biết nên giải thích thế nào, sắc mặt đỏ bừng, hơi cúi đầu. Vân Thi Thi thấy dáng vẻ chột dạ của cô, nghi ngờ càng sâu.

“Thi Thi, không phải cháu đang nói chuyện với bạn chứ?!”

“Không phải!”

Vân Thi Thi phủ quyết, Vân Linh bèn ép hỏi: “Vậy người đàn ông kia là ai? Vừa rồi các cháu làm gì trong thang máy?”

“Anh ấy...Cháu..Cháu...” Vân Thi Thi cắn môi, ấp úng muốn giải thích, lại không thể nói ra sự thật, mím môi: “Anh...anh ấy là giáo sư đại học của cháu!”

“Giáo sư đại học?!”

Giáo sư sẽ ở trong thang máy ôm học sinh của mình sao?!

Vân Linh càng thêm nghi hoặc, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, không thể nghi ngờ, đứa bé trước mắt đang nói dối.

Từ nhỏ Vân Thi Thi đã ngoan ngoãn, cũng bởi vậy không hay nói dối, vì thế nói không ngoa là chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra sự hoảng hốt trong mắt cô!

“Thi Thi! Không ngờ chúa bước vào đời lại học nói dối! Giáo sư tiếng Anh? Cháu lừa được cha cháu thì lừa, chứ đừng hòng gạt bác! Thật sự anh ta là giáo sư đại học của cháu sao? Cháu cũng dám lừa bác!”

Đối mặt với sự dồn ép của Vân Linh, Vân Thi Thi đâm lao phải theo lao, khẽ cắn môi, vô cùng chắc chắn: “Anh...anh ấy chính là giáo sư đại học của cháu, hôm nay tới bệnh viện thăm Hữu Hữu!”

“Còn không chịu nói thật sao?” Giọng nói của Vân Linh trầm xuống, hình như nổi giận, bỗng như nhớ ra điều gì, lại lạnh giọng hỏi: “Nghe cha cháu bảo, cháu đã mấy ngày không về nhà, mấy ngày nay cháu đi đâu?” Ngừng một chút, bà lại nghi ngờ nói: “Có phải cháu đi chơi bời với người đàn ông kia không? Thi Thi, nói cho bác, có phải cháu không chịu học hành, làm ra chuyện đáng xấu hổ không?!”

Sắc mặt Vân Thi Thi càng thêm nóng, trong lòng vừa thẹn vừa vội, cắn chặt môi, hấp tấp tìm một cái cớ qua loa: “Bác, lúc này cháu còn có việc, xin phép đi trước! Chuyện này cháu sẽ giải thích sau!”
Bình Luận (0)
Comment