Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2926

“Sao anh lại không nuôi nổi? Em hoài nghi năng lực của anh sao?”

Mộ Nhã Triết đột nhiên nắm lấy hai tay cô, đến gần cô, “Không phải anh không nuôi nổi, mà do em không sinh được nhiều như vậy.”

“Em cũng không phải heo mẹ! Mấy ngàn mấy vạn, em không sinh được! Heo mẹ cũng không sinh ra được nhiều như vậy đâu!”

Vân Thi Thi tức giận nói, “Trong nhà có ba kẻ dở hơi, đã chịu đựng đủ rồi!”

Nói xong, cô vỗ vỗ tay anh, tức giận nói, “Đừng náo loạn, được không? Chỉ nghĩ tên mà thôi! Em nghĩ nhiều tên như vậy, anh còn chưa phát biểu ý kiến đó!”

“Anh không phát biểu ý kiến sao?”

Nói xong, Mộ Nhã Triết cúi đầu, để sát vào bụng cô, cúi đầu gần bụng cô, mỉm cười nói, “Nguyệt Dao, con nghe thấy không? Đây là tên mẹ đặt cho con!”

“Này…”

Vân Thi Thi nhất thời dở khóc dở cười, “Anh náo loạn đủ chưa? Sao anh biết nhất định là con gái?”

Mộ Nhã Triết thề son sắt, “Em tin hay không, sinh ra nhất định là công chúa nhỏ.”

“Em không tin!”

“Vậy thì đánh cược!”

Mộ Nhã Triết rất tin tưởng, cười nói, “Đây chắc là cảm ứng giữa hai cha con!”

Nói xong, anh vô cùng yêu thương nhìn bụng của cô, giống như có thể ngăn cách một tầng bụng, nhìn thấy đứa bé bên trong vậy, “Nguyệt Dao, tên này có phải rất êm tai hay không? Cha cũng cực kỳ thích.”

“…”

“Nguyệt Dao, ở trong bụng mẹ nhất định phải ngoan ngoãn, cha yêu con.”

Giờ phút này Vân Thi Thi không thấy mặt anh, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được, giờ này khắc này, ánh mắt Mộ Nhã Triết nhìn bụng cô, trên mặt nhất định là dồn hết dịu dàng.

Đuôi mắt nheo lại, đôi mi cong cong dịu dàng.

Cô nhớ rõ anh cười lên rất là đẹp.

Môi mỏng cong lên, dịu dàng được phác họa trên độ cong, hơi cười nhạt.

Anh rất ít khi cười, cũng chỉ có lúc đối mặt với cô, mới có thể lộ ra mỉm cười đáng quý.

Nhưng mà nụ cười của anh, có thể kêu là thế gian này dù có lạnh giá đến đâu, đều có thể hòa tan trong đêm!

Vân Thi Thi đột nhiên cười thỏa mãn, cảm thấy giờ phút này, được hạnh phúc vây quanh, mà lại có vài phần không biết làm sao!

Mộ Nhã Triết không thấy được phản ứng trên mặt cô, một lòng một dạ nhìn bụng cô, một lát sau tới gần phía trước, dán lỗ tai vào bụng cô, thật sự nghe.

Một lát sau, anh lại làm như có thể thật sự nói chuyện với đứa bé trong bụng cô, hoặc là cùng đứa bé trao đổi cái gì đó!

Vân Thi Thi nghe được dở khóc dở cười, nén cười, không đành lòng quấy rầy anh.

Mộ Nhã Triết đột nhiên ngẩng đầu, có chút nghi hoặc hỏi, “Anh nói, con bé có thể nghe được sao?”

“Anh ngốc à?”

Vân Thi Thi nhịn không được nói một câu, “Bây giờ nghe cũng vô dụng! Lúc này thai chưa đạp đâu!”

“Hả…? Thật không?”

Anh nhíu mày, trên mặt biểu lộ thất vọng, “Anh còn tưởng rằng, con bé ở trong bụng, có thể nghe được anh nói chuyện.”

“Nghe không được đâu! Đứa bé sinh ra, đều nghe không hiểu người ta nói mà, huống chi là thai nhi chưa thành hình!”

Mộ Nhã Triết yêu thích không buông tay khẽ xoa nhẹ bụng cô, khóe môi mỉm cười hài lòng, ánh mắt thủy chung không rời bụng cô, giống như nơi đó cất giấu bảo bối quý hiếm!

Không phải là bảo bối quý hiếm sao?

Tên anh đã đặt xong rồi, dịu dàng nói, “Nguyệt Dao, con nhất định phải ngoan ngoãn, không được nghịch ngợm! Phát triển thật tốt, lớn lên thật mau, cha chờ con!”

“Ha ha.”
Bình Luận (0)
Comment