Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3062

Lòng tuyệt vọng, lại rơi vào đáy cốc!

Trong mấy tháng này, cô ta không ngừng phỏng đoán tâm tư của Mộ Nhã Triết, cô ta không biết người đàn ông giam cô ta ở trong này, cho cô ta ăn, cho cô ta uống, duy trì sinh mệnh của cô ta, rốt cuộc là có dụng ý gì?

Anh hao tổn tâm cơ, rốt cuộc muốn lấy gì từ trên người cô ta?

Vân Na ngồi ở trên giường, khàn giọng kêu rên một tiếng, muốn gãi cái đầu tóc như rơm rạ, nhưng mà bị còng tay khóa chặt cổ tay lại.

Hiện giờ cô ta, mở mắt ra ngoại trừ thở, nhắm mắt lại ngoại trừ ngủ, cũng không làm được cái gì.

Cuộc sống bị cầm tù, sắp giày vò tinh thần cô ta rồi!

Hai người đàn ông tiễn Mộ Nhã Triết, sau khi trở về, nghe thấy tiếng kêu bi thảm của Vân Na, chán ghét mắng, “Câm miệng! Kêu la cái gì?”

“A - -!”

Vân Na kêu càng hăng hơn, giống như bệnh tâm thần nói, “Vì sao các người không giết tôi? Vì sao không giết tôi?”

“Mẹ nó! Kêu càng ngày càng hăng say rồi!”

Trong đó có một người đàn ông khôi ngô nói, “Đi bịt miệng cô ta lại!”

Một người khác gật gật đầu, lập tức cầm một cái khăn bẩn thỉu dơ dáy đến, Vân Na trông thấy, không ngừng lui về phía sau.

Khăn lau đó được bọn họ dùng để lau bàn và lau giày, những người này vậy mà dùng khăn đó bịt miệng cô ta sao?

Cô ta không ngừng la to, chống cự lại.

Người đàn ông nhét khăn lau vào trong miệng cô ta, cô ta hầu như không hề do dự, há miệng cắn lấy cổ tay anh ta!

Người đàn ông đau đớn hừ một tiếng, bắp thịt toàn thân căng chặt, tát vào mặt cô ta một cái thật mạnh theo bản năng. “Cô là chó sao? Còn cắn người nữa à? Mẹ nó!”

Anh ta kéo tóc cô ta lên, không để cô ta nói nhiều, nhét khăn lau vào trong miệng cô ta.

Vân Na rơi nước mắt trừng mắt nhìn bọn họ, chỉ có thể phát ra tiếng hừ hừ.

Bọn họ nhìn cô ta, giống như đánh giá một con rệp bẩn thỉu.

Người đàn ông quay đầu lại, hỏi, “Sao hôm nay tổng giám đốc Mộ lại đến nơi này thế?”

Một người khác nói, “Chắc là đến nhìn xem, người thế nào thôi? Dù sao nhốt lâu như vậy, chỉ sợ người vô dụng rồi.”

“A! Làm sao có thể vô dụng được? Sẽ không chết đói.”

“Tôi nghe nói, vợ của tổng giám đốc Mộ sinh con, đang ở cữ, không lâu sau, chắc là có thể sắp xếp phẫu thuật rồi!”

Vừa dứt lời, Vân Na vốn cúi đầu lập tức ngẩng đầu, trợn mắt há miệng trừng mắt nhìn bọn họ.

Người đàn ông không có chú ý đến ánh mắt sốt ruột của cô ta, câu được câu không nói tiếp.

Cho đến nay, đều canh giữ bên cạnh Vân Na, vô cùng buồn tẻ, vì thế nhàn rỗi nhàm chán, thì nói chuyện với nhau.

“Anh không nghe nói sao? Vợ tổng giám đốc Mộ sinh con gái! Lúc này đến nhìn người, chắc là chuẩn bị ghép giác mạc ấy? Đôi mắt của cô Mộ còn đợi giác mạc mà!”

“A… Tôi nhớ ra rồi, tôi trái lại đã quên, nếu không phải vì đôi mắt của người phụ nữ này, tổng giám đốc Mộ tuyệt đối sẽ không giữ lại cô ta đến bây giờ? Cô Mộ đúng là đáng thương, bị con đ* này làm hại mắt không nhìn thấy, chắc chắn anh ấy muốn đòi lại đôi mắt từ trên người cô ta.”

Cái gì?

Vân Na nghe được trợn tròn mắt lên, sợ tới mức không dám thở lớn, ngừng thở nghe bọn họ nói chuyện, một người đàn ông vừa đến không lâu tò mò hỏi, “Anh nói xem, vì sao lại không tiến hành ghép giác mạc sớm một chút?”

“Chuyện này không phải là vì mang thai sao? Mang thai, sao có thể phẫu thuật được? Tổng giám đốc Mộ vì bảo vệ đứa bé, mới kéo dài đến tận bây giờ.”
Bình Luận (0)
Comment