Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3080

Nói cho cùng, huyết thống thực sự là một thứ rất kỳ lạ!

Nó có thể buộc chặt hai người lại một chỗ, là ràng buộc thân mật nhất.

Lại có thể khiến cả hai trở nên cách xa tới mức vô tình.

Thuở niên thiếu, tôi từng may mắn, có người anh trai cưng chiều tôi bất kể mọi thứ, từng có một lần, tôi tự nghĩ mình là cô gái hạnh phúc nhất dưới gầm trời này!

Say khi lớn lên, tôi lại hận, người đàn ông mà mình yêu đến tận xương tủy, lại mang trong người cùng dòng máu với tôi!

Đi một đường, yêu một đường, sai cũng một đường.

Từ tình cảm u mê, đến thanh tỉnh, rồi đến khát vọng mãnh liệt vĩnh viễn ở bên nhau, thẳng đến khi bị luân lý thường tình chia lìa.

Vĩnh viễn có xa lắm không?

"Nhất niệm chi gian, tiện thị vĩnh hằng,

Nhất niệm chi thác, bộ bộ giai thương!"

Đông Vũ, anh cũng đã biết, thế giới dù to lớn, em cũng không thể, làm cách nào để quên được anh!

******

Bất kể là thượng đế cũng được, ai cũng được, có thể giải thích cho tôi, ái tình rốt cuộc là thứ gì? Nếu như không ai có thể lý giải, vậy vì sao tôi không thể thích Đông Vũ?

Đây cũng chính là mục đích tôi rời nhà lâu như vậy, đến nay cũng chưa tìm được câu trả lời.

Không biết bao nhiêu năm, tôi vẫn luôn đi tìm một lý do để tiếp tục yêu Đông Vũ, thẳng đến khi nhận được tin...

"Hạ Thuần, nói cho con biết một tin, anh con sắp kết hôn rồi, con đó, khi nào mới chịu về nhà gặp mặt gia đình?"

Trong điện thoại, âm thanh tang thương của cha vang lên, cận thận từng chút một nói: "Về nhà đi, tất cả mọi người đều nhớ con... cha với mẹ, còn có anh con nữa, mọi người đều nhớ con..."

Một khắc đó, hô hấp tôi cứng lại, trong đầu nổ một tiếng là một mảng sáng trắng, trống rỗng không còn gì cả!

Cả nhà chìm đắm trong tin tức vui mừng này, lại khiến tôi vạn kiếp bất phục!

Cầm tai nghe, tôi trầm mặc lúc lâu, rồi mới cô gắng kiềm chế giọng nói run rẩy, nhàn nhạt nói: "Vâng..."

Cắt đứt cuộc điện thoại, tôi lúc này mới phát hiện, mu bàn tay sớm đã ** một mảnh.

Cha nói, về nhà đi! Có thể đó là nhà, lại cũng không phải là nhà.

Tôi chưa từng nghĩ hiện thực lại tàn nhẫn như vậy, tàn nhẫn đến mức giây trước là thiên đường, 1 giây sau đã biến thành địa ngục.

Tôi từng coi anh là cả thế giới, nhưng không nghĩ "thế giới" ấy lại sắp sụp đổ, tan biến như mây khói trước mặt tôi!

Lại tới bất ngờ như vậy!

*******

Ngày hôm sau, tôi quyết định mua vé máy bay trở về.

Tôi biết, lần này về nước, nhất định không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Nghe được tin tức đó, tôi muốn, dù có hết hy vọng, tôi cũng nên tận mắt chứng kiến nó.

Để tôi tận mắt thấy anh, nếu được hạnh phúc, vậy tôi cũng nen thử buông xuôi tình cảm tới khắc cốt trong lòng mình!

Máy báy sắp hạ cánh, chóp mũi lại không hiểu sao có chút đau xót, ngắm dòng người trước mặt, lòng tôi lại cảm thấy đau đớn từng hồi, nước mắt không hề báo trước lập tức rơi xuống.

Đi lại khó khăn trong đám đông, bước chân tôi cố gắng bước thật chậm, đi một bước, dừng một bước, chút chút lại va phải người lạ.

Còn nhớ rõ tám năm trước, khi tôi ôm hàng vạn câu hỏi rời khỏi thành phố này, cũng có tình cảnh như vậy.

Mua vé máy bay, buồn bã rời khỏi người thân, khi đó, trước lúc đi tôi có ngoái lại nhìn, thế giới ngoài đó vẫn nhộn nhịp như vậy, vẫn đông đúc hối hả, nhưng mọi thứ đã chẳng còn màu sắc đối với tôi!
Bình Luận (0)
Comment