Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3192

Thấy Hữu Hữu ngã đau, Tiểu Nguyệt Dao cũng biết cậu bị đau, đại để là cũng thấy sợ hãi, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nanh đỏ lên khóc ra!

"Hu hu hu..."

Cậu bé trai kia thấy bé khóc, nhưng cũng mặc kệ, cầm lấy đồ chơi muốn đi.

Nhưng làm sao Hữu Hữu có thể để cho cậu ta đi!?

Món đồ chơi này là món đồ chơi mà Nguyệt Dao thích nhất, cậu làm anh, đương nhiên là coi việc bảo vệ em gái là nhiệm vụ của mình!

Bởi vậy, cậu lập tức lưu loát đứng lên, không phủi bụi trên người, ngăn trước mặt cậu ta, giang hai tay ra, không cho cậu ta đi!

"Xem xong lại thì trả lại cho em gái tôi!"

"Dựa vào cái gì!?"

Bé trai cà lơ phất phơ, vừa thấy thì biết là ông vua con bị người trong nhà chiều hư, chẳng biết đạo lý.

"Có bản lĩnh, thì cậu cướp lại đi!?"

Hữu Hữu nghe xong, thì bổ nhào tới muốn cướp lại!

Bé trai lập tức giơ món đồ chơi lên cao, dù sao cũng là đứa bé tám tuổi, vóc dáng tương đương Tiểu Dịch Thần, cao hơn cậu một mảng lớn, mặc dù Hữu Hữu kiễng chân lên, căn bản cũng không với tới, cậu tức giận nói, "Mau trả đồ chơi lại cho tôi, nếu không thì, tôi sẽ không khách khí với cậu nữa!"

Bé trai nghe xong, nhíu nhíu mày, vươn tay đẩy cậu một cái, "Không khách khí? Cậu muốn không khách khí như thế nào?"

Cậu ta đẩy một phen, Hữu Hữu lui ra phía sau một bước.

Bé trai kia thấy Hữu Hữu gầy gầy nho nhỏ, dáng vẻ thanh tú, có vẻ rất yếu đuối, tay trói gà không chặt, cảm thấy dễ bắt nạt, bởi vậy tư thái rất kiêu căng, lại là hung hăng đẩy cậu ra sau.

Phía sau Hữu Hữu là bậc thang, gót chân bị bậc thang vấp một cái, ngã trên mặt cỏ!

Hữu Hữu đã tức giận đến hai mắt đỏ bừng, rất không cam lòng, cậu giận nhất là, có người bắt nạt Nguyệt Dao, bắt nạt cậu, vậy mà cậu không sức phản kháng!

Chỉ cảm thấy mình quá yếu ớt, căn bản không có cách nào bảo vệ Nguyệt Dao thật tốt!

Vừa nghĩ đến đây, cậu càng cảm thấy ấm ức, ánh mắt lập tức đỏ lên!

Tiểu Dịch Thần cầm bình sữa đi về, xa xa thì nghe thấy Nguyệt Dao hắng giọng khóc lớn, cậu còn tưởng rằng Nguyệt Dao muốn uống sữa, lập tức chạy tới, lại thấy trên mặt cỏ, Hữu Hữu bị người ta đẩy ngã, một bên, có một bé trai chừng tám tuổi tiện tay rút cỏ dại trên mặt đất, đang ném lên người cậu!

"Làm gì vậy!?"

Tiểu Dịch Thần lập tức đi qua, đẩy cậu ta ra, xoay người, thấy Hữu Hữu té trên mặt đất, lập tức vươn tay nâng cậu dậy.

"Hữu Hữu, em thấy thế nào? Ngã có đau không?"

Bé trai quan sát Tiểu Dịch Thần một cái, cảm thấy hơi kinh ngạc!

Đứa nhỏ trước mắt mình, khác với Hữu Hữu nhỏ gầy, khung xương rắn chắc, vừa cao vừa to, cậu mặc áo ngắn tay, lộ ra hai cánh tay, cho dù mới tám tuổi, nhưng đã có thể thấy rõ ràng đường cong vân da!

Chỉ là, dáng vẻ hai đứa rất giống nhau, như khắc ra từ một khuôn mẫu, giống một con sư tử nhỏ mạnh mẽ!

Hữu Hữu thấy cậu đến, vẫn bướng bỉnh nhẫn nhịn ấm ức, không nói một lời, nhưng vừa nhìn thấy góc áo cậu bị rách, quần lấm bẩm, thì cậu lập tức hiểu ra, em trai của cậu bị người ta bắt nạt rồi!

Tiểu Dịch Thần quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn bé trai kia một cái, ngôn từ nghĩa chính ra lệnh, "Cậu! Xin lỗi em trai tôi ngay!"

"Vì sao tôi phải xin lỗi?"

"Cậu bắt nạt em tôi, nên phải xin lỗi!"

Hữu Hữu nói với Tiểu Dịch Thần, "Anh, cậu ta còn bắt nạt em gái, cướp đồ chơi của em gái!"

Tiểu Dịch Thần vừa nghe vậy, vô cùng tức giận, nhét bình sữa vào trong tay Hữu Hữu, sau đó đi tới chỗ bé trai.
Bình Luận (0)
Comment