Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3283

Vừa khi Hữu Hữu còn đang chưa hiểu chuyện gì, Golan kinh ngạc kéo cổ áo Cung Kiệt, ngạc nhiên nói: “Cung Kiệt, đứa bé này...đứa bé này là...”

“Cậu nhận ra rồi?”

“Đương nhiên! Nó giống anh thế kia mà...”

Cung Kiệt còn tưởng Golan đoán được thân phận của Hữu Hữu, thấy hắn bỗng ngó nghiêng tránh tai mắt người ngoài, hạ giọng ghé sát tai anh chất vấn: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Cung Kiệt: “...?”

“Anh có vợ khi nào thế?”

“....” Có vẻ hắn hiểu nhầm chuyện gì rồi.

“Ông chủ có biết chuyện này không?”

Cung Kiệt tái mặt đáp: “Nó là Hữu Hữu.”

“....”

Golan lại hết hồn, nhất thời không phản ứng lại, ánh mắt lia thẳng đến cậu nhóc mang khí chất nho nhã trước mặt, hắn liền hiểu ra điều gì đó, miệng bỗng nhiên há hốc.

“Hơ...”

....

“Hữu Hữu?!”

Trong phòng họp, mọi người giật mình nhìn người đứng bên cạnh Cung Kiệt, một đứa nhóc trắng trẻo đáng yêu, không khí nhất thời náo loạn!

Golan cũng vừa mới tiếp nhận được chuyện này là thật, chỉ vào Hữu Hữu nói: “Hữu Hữu thật ra mới chỉ bảy tuổi! Thế giới này thật điên rồ quá mà!”

Alice đứng một bên, mắt hướng về phía Hữu Hữu đánh giá kỹ càng: “Trên đời này thật sự có một đứa bé thiên tài như vậy sao? Mới sáu tuổi đã đề ra ý tưởng điên rồ đến thế... Chắc tôi sẽ mang nó ra thí nghiệm, xem xem gien có biến dị không!”

Cung Kiệt liền ôm Hữu Hữu vào lòng: “Alice, cô dám. Đây là cháu gọi tôi là cậu, mấy người dám động vào một sợi tóc của nó thử xem?!”

“Cháu gọi bằng cậu?!”

Mọi người lại bị lời nói này làm cho kinh ngạc, loạn cả lên!

“Cháu gọi bằng cậu?!”

“Kiệt, anh nói Hữu Hữu là cháu gọi anh bằng cậu?!”

Cả đám người lại bàn luận sôi nổi.

Hữu Hữu đứng một bên, mở to mắt nhìn.

Vốn dĩ, trong trí tưởng tượng của cậu, sảnh làm việc của tổ EITS hẳn chỉ toàn là khoa học kỹ thuật, các nhà nghiên cứu ra ra vào vào, âu phục thẳng thớm, cẩn thận tỉ mỉ, nét mặt chăm chú, nhưng ngồi trước mặt cậu là hơn hai mươi người, có người mặc áo choàng dài trắng, mang cặp kính nặng trĩu, số khác ôm cuốn sổ, đầu tóc rối bù.

Thật khó tưởng tượng, đây đều là các nhà khoa học tinh anh của Tập Đoàn Cụ Phong.

Càng khó tưởng tượng hơn khi tuyệt đại đa số các thiết bị quân sự tinh vi, bản thiết kế vũ khí của Tập Đoàn Cụ Phong đều từ bàn tay của những người này.

Hữu Hữu ngồi xổm, mắt lại lướt qua tò mò đánh giá Golan. Hắn hết xoa xoa mặt, lại chà nhẹ bàn tay nhỏ nhắn, vẻ khó tin lắm, tựa như chuyện xảy ra trước mặt chỉ là ảo ảnh, không phải thật.

“Trời ạ! Một đứa nhóc trắng trẻo hồng hào! Giống như bánh gạo nếp nắm vậy...”

Hữu Hữu bình tĩnh chộp lấy tay anh ta giật ra, hô một tiếng “bang”, mu bàn tay Golan bị đánh đỏ ửng một mảng.

Anh chàng cao lớn đó tội nghiệp xoa lấy mu bàn tay, giọng vô tội: “Chơi ác quá nha.”

Hữu Hữu thản nhiên nói: “Golan, trên mạng, thái độ của chú đối với tôi không phải như thế.”

Tổ đặc biệt EITS có một mạng Internet chuyên biệt, dùng để liên lạc với nhau. Trên mạng, thái độ Golan đối với cậu hoàn toàn cao ngạo, lạnh lùng. Theo lời Cung Kiệt nói, Golan vẫn cho rằng người đưa ra ý tưởng đó, có suy nghĩ thiên tài dị biệt như thế mà chỉ là đứa bé bảy tuổi, thì quả thực là vô căn cứ.

Nhưng hắn đã bị sự thật đấm thẳng vào mặt rồi.

Vốn dĩ, Golan có chút thành kiến với Hữu Hữu, nhưng rõ ràng trước mắt là một cậu nhóc, hắn liền bị vẻ đáng yêu xinh xắn kia của nó làm cho xiêu lòng rồi!
Bình Luận (0)
Comment