Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3339

Một người khác vừa mới rút súng ra còn chưa kịp lên đạn đã bị Mộ Dịch Thần bắt lấy cổ tay, tay còn lại cậu đánh mạnh vào khuỷu tay hắn ta, trong chốc lát, cổ tay hắn ta lập tức bị bẻ cong một góc kì dị.

“A...!”

Hắn ta vừa muốn kêu lên liền bị Mộ Dịch Thần giữ lấy cằm, cậu hung ác bẻ cằm hắn ta xuống.

Vẻ mặt hắn hoảng sợ nhìn cậu, giống như nhìn thấy một con quái vật đáng thương.

Mộ Dịch Thần cũng không cho hắn ta có cơ hội giãy dụa, cậu nắm chặt lấy yết hầu của hắn, dùng sức bóp lấy khớp cổ họng kêu “răng rắc” một tiếng vỡ vụn.

Cậu đem hai cái xác kéo qua một bên giấu vào trong góc khuất, xử lý xong xuôi hiện trường cậu quay trở lại chỗ Vân Thi Thi.

"Mẹ, đi thôi!"

Cậu không định dùng súng bởi vì khi sử dụng súng thì hiện trường sẽ có máu chảy, cậu sợ mẹ nhìn thấy máu sẽ hãi, hơn nữa nếu cậu làm nơi này dính máu sợ rằng sẽ gây chú ý và lộ ra tung tích.

Theo lời của thuyền viên bự con nói thì vóc dáng cậu quá gầy và nhỏ bé, điều này là một nhược điểm nhưng cũng là ưu điểm.

Nếu đây là một cuộc chiến lớn thì cho dù sức lực của cậu có lớn đến đâu có lẽ cũng rất khó mà chống đỡ nổi nhiều người.

Nhưng mà với thân thể nhỏ bé như cậu mới có thể nhanh nhẹn giống như một con sói.

Cậu cẩn thận như một chú mèo, dọc đường đi sau khi giải quyết xong mấy tên thuyền viên cậu lại mang theo Vân Thi Thi đi về hướng khoang điều khiển.

Bên trong khoang điều khiển, phó thuyền đang ngồi trên ghế, lúc này một bóng người hình linh hoạt xuất hiện ngoài cửa, mở cửa khoang điều khiển ra, yên lặng không một tiếng động núp sau lưng hắn ta.

Truyền trưởng chưa kịp phản ứng lại đã bị ai đó đánh một cú vào đầu.

Mộ Dịch Thần lập tức đỡ thân hình sắp ngã của ông ta, con dao găm linh hoạt xoay tròn, người đàn ông đáng thương trên ghế chỉ cảm giác cổ họng mình chợt lạnh lẽo, sau đó một dòng máu nóng phun ra trên ghế, mùi máu tươi xông lên mũi.

Cậu giữ lại mạng sống của thuyền trưởng bởi, cậu nhóc lại dùng cách tương tự đột nhập vào phòng máy, để lại một thi thể đang ngã nhào trong khoang điều khiển.

Thuyền trưởng bị dọa đến chết khiếp, cuộn mình ở trong góc, lạnh run.

Mộ Dịch Thần lấy súng ra để ngay huyệt thái dương của ông ta, lạnh lùng dùng tiếng anh sứt sẹo của mình nói: “Muốn sống không?”

“Cầu xin cậu, đừng giết tôi.”

Thuyền trưởng hèn mọn cầu xin.

Mộ Dịch Thần đem họng súng dí sát thêm: “Nếu ông ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không giết ông.”

“Được, được, tôi đảm bảo sẽ nghe lời.”

Mộ Dịch Thần lấy còng tay ra, còng tay phải của ông ta ở một nơi cố định, ra lệnh nói: “Tắt chuông báo động.”

Đa số du thuyền đều có trang bị một ra-đa báo động, một khi trên thuyền có người đột nhập hoặc có một tàu thuyền tới gần hệ thống cảnh báo sẽ tự động bật.

Sở dĩ giữ lại mạng của thuyền trưởng đơn giản chỉ vì cậu không thích giết người, thuyền trường này nhìn như trói gà không chặt này gần như sẽ không tạo nguy hiểm gì cho cậu.

Quan trọng là cậu không biết lái du thuyền, nếu du thuyền không còn người lái sẽ gặp trường hợp không khống chế được, va phải đá ngầm thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Để không phát sinh chuyện gì cậu đã làm như vậy.

Thuyền trưởng gật gật đầu, không có chút do dự, con dao găm trong tay Mộ Dịch Thần đâm mạnh vào đùi của ông ta.

“A!”

Thuyền trưởng cắn răng kêu lên, Mộ Dịch Thần nắm lấy cổ áo ông ta, hừ lạnh nói: “Dựa vào lời của tôi mà làm.”

“Được, được.”

Thuyền trưởng đau đến mức hô hấp không lưu loát, lập tức nhấn cái nút, chỉ nghe tiếng “Đinh đinh đinh”, trên màn hình hiển thị “THE ALL CLEAR – Tất cả đã được loại bỏ".

“Tiếp tục lộ trình bình thường!”
Bình Luận (0)
Comment