Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3446

“Bởi vì sợ cha thất hứa đó mà! Cho nên con bảo lưu một phần rồi!”

“…”

Thằng nhóc nhỏ này có lúc cũng rất là tinh ranh đó!

Tờ giấy đó anh ta rõ ràng đã ném vào trong thùng rác rồi, nhưng không ngờ tới đứa nhóc này lại tích cực như vậy, còn cố ý chuẩn bị một phần.

Tiểu Bảo vỗ vỗ vào tờ giấy, chỉ vào chỗ anh ta “Ấn” nói: “Xem xem xem! Cha, cha xem này đây là dấu ấn tay của cha, đây là dấu tay của chính cha ấn vào, không được thất hứa!”

“…”

Khi nào anh ấy “Đích thân” ấn vào vậy?

Rõ ràng là kẻ trộm này thừa lúc anh ta đang ngủ đến không biết trời trăng mây đất lén lúc ấn vào đó mà!

“Hợp đồng này không tính!”

Cố Cảnh Liên giơ tay định cướp qua nhưng Tiểu Bảo tay mắt lanh lẹ, liền đem tờ giấy giấu ở phía sau lưng, một bộ dạng cảnh giác nhìn anh ấy.

“Cha, cha là con heo ngốc à?”

“…”

“Chuyện như vậy cũng làm không xong, kiếp trước chắc chắn là con heo ngốc lớn, sau đó đầu thai chuyển thế!”

“…”

Không được so đo với đứa nhỏ.

Không được so đo với đứa nhỏ.

Không được so đo với đứa nhỏ.

Giống như đọc thần chú trong lòng đem lời này lập đi lập lại rất nhiều lần, Cố Cảnh Liên lúc này mới bình phục sự tức giận.

Anh ấy nhéo hai má của Tiểu Bảo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta là con heo ngốc lớn, vậy còn con thì sao? Con heo ngốc nhỏ à?”

Nếu bác Phúc ở đây nhất định sẽ rất sợ hãi!

Cố Cảnh Liên luôn luôn có tính tình chín chắn thận trọng, hiện giờ lại nghiêm chỉnh đi lý luận những vấn đề ấu trĩ này với một đứa nhóc mấy tuổi.

“Không phải là thế!”

Tiểu Bảo chống nạnh, vênh váo hò hét nói: “Con là gen đột biến thiên tài!”

“Con thật sự đúng là gen đột biến, cha thông minh như vậy, sao sinh ra con ngốc như vậy chứ!”

Tiểu Bảo nghe xong, thở phì phì nói: “Cha nói con ngu ngốc! Bắn ngược lại!”

“Bắn ngược lại cái bắn ngược của con.”

“Bắn ngược lại cái bắn ngược của con của cái bắn ngược.”

“Bắn ngược lại cái bắn ngược bắn ngược của con của cái bắn ngược.”

“Bắn…”

Tiểu Bảo đôi mắt luyến chuyến xoay vòng, rất nhanh chóng bị Cố Cảnh Liên xoay đến chóng mặt.

Não nhỏ của cậu ấy xoay không kịp, cũng không phân định được Cố Cảnh Liên đã nói bao nhiêu lần bắn ngược.

Dung lượng của bộ não nhỏ không đủ sử dụng rồi!

Tiểu Bảo nhếch miệng nói: “Nói tóm lại con mặc kệ! Dù sao, cha cũng đã hứa việc này với con thì nhất định phải làm! Nếu không, cha sẽ là con heo ngốc lớn!”



Tiểu Bảo một lòng muốn tác hợp Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà, kết quả đợi cho Sở Hà về đến nhà, lúc chuẩn bị cơm nước xong, Tiểu Bảo bắt đầu thay đổi hành động!

Trên bàn cơm, Cố Cảnh Liên và Sở Hà ngồi mặt đối mặt.

Tiểu Bảo ngồi ở chính giữa.

Lúc dùng cơm Cố Cảnh Liên không nói một lời im lặng mà ăn cơm.

Sở Hà cũng thế.

Tiểu Bảo ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Cố Cảnh Liên lại vừa nhìn Sở Hà, bỗng nhiên liền vươn chiếc đũa, từ trên bàn ăn gắp một cục thịt kho tàu, bỏ vào tô cơm của Sở Hà.

Sở Hà có chút kinh ngạc ngẩn đầu, và nghe Tiểu Bảo nói: “Đây là cha nhờ con gắp cho mẹ đó! Cha nói mẹ ốm rồi, phải ăn nhiều thịt mới có thể mập lên được.”

Cậu ấy chắc chắn đang muốn làm việc gì đây.

Cố Cảnh Liên trầm ngâm nheo mắt lại, anh ta khi nào nói những lời này vậy?

Sở Hà nhìn thịt kho tàu trong chén cơm, lại vô cùng nghi ngờ nhìn thoáng qua Cố Cảnh Liên, cô ấy bị lãng tai sao?

Cô ấy cũng không có nghe được Cố Cảnh Liên nói như vậy.

Lại nhìn biểu hiện của Tiểu Bảo, Sở Hà nhất thời ngộ ra nói: “Ừ biết rồi, mẹ ăn nhiều một chút.”

Nói xong cô liền cắn một miếng thịt kho tàu, bắt đầu ăn cơm.

Sự ngại ngùng cũng lập tức hóa giải rồi.

Cố Cảnh Liên cúi đầu, ánh mắt liếc liếc Tiểu Bảo một cái.
Bình Luận (0)
Comment