Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3544

Ông chủ vội vã cầm lấy súng, nhanh nhẹn dựa ngực trên đất, đem nòng súng nhắm ngay bóng lưng của cô liền muốn bóp cò súng!

Nhưng mà vừa mới bóp cò súng thì Sở Hà đã nghe thấy âm thanh súng lục lên đạn ở phía sau từ lâu đột nhiên lộn nhào, trước khi hắn bắn liền trốn khỏi quỹ đạo của đạn, không chờ người kia phản ứng lại, cô lập tức bật lên từ mặt đất, thả người nhảy một cái vượt qua giường lớn, một cước đá trúng tay hắn, súng lục lập tức bay ra ngoài.

Sở Hà trở tay liềm đem tay hắn khóa ở phía sau, nhìn quanh bốn phía không gặp được bất kỳ mảnh vải nào, thẳng thắn "ken két" hai tiếng, trực tiếp đem xương cổ tay của hắn bẻ gãy. 

Ông chủ đau đến "gào" một tiếng, gào khóc kêu lên, xương gãy đau đớn, cả người mạnh mẽ co quắp một hồi.

Sở Hà cũng không để ý đến hắn kêu gào, đưa tay giữ lấy cằm hắn, thẳng tay bẻ hàm dưới, đem hắn ném sang một bên, chạy về phía tài xế.

...

Sau một phút.

Tài xế đồng dạng bị bẻ khớp, ném tới bên cạnh ông chủ, Sở Hà đi đến trước mặt hai người, nhẹ nhàng uốn cong cổ tay, lạnh lùng thốt:

"Các người là ai? Tại sao phải muốn tập kích tôi?" 

"Tôi... Chúng tôi..."

"Cướp đoạt?"

Sở Hà nguy hiểm nheo mắt hỏi: 

"Kiêm luôn hủy thi thể không để lại dấu vết nhỉ?"

Hai người bị ánh mắt khủng bố của cô dọa đến câm nín, không dám nhiều lời thêm một chữ.

Sở Hà cũng lười quản bọn họ, cô ngồi xổm xuống, có điều chỉ một động tác như vậy liền đem tài xế dọa đến kêu lên sợ hãi, dường như lo lắng cô lúc nào cũng có thể kết liễu bọn họ! 

"Anh yên tâm, tôi sẽ không giết hai người."

Sở Hà tìm ra chìa khóa xe trên người tài xế, ngay sau đó đứng dậy, nhấc túi chiến đấu lên, quay người liền rời đi.

Lưu lại hai người ngơ ngác nhìn nhau, một thân mồ hôi lạnh! 

...

Sở Hà đi khỏi quán trọ, xe liền ở trước cửa, trong màn mưa có thể mơ hồ nhìn thấy ánh lửa đầy trời phương xa, nơi đó đại khái chính là khu trung lập đã bị thất thủ.

Cô mở la bàn, phân biệt phương hướng một chút liền mở khóa xe, đem túi nhét vào ghế phó lái, ngồi vào ghế lái khởi động xe, bẻ lái, chậm rãi hướng về phía ánh lửa đi tới. 

Bên trong màn mưa, không khí ẩm ướt.

Sở Hà từ trong túi lấy ra một lon nước, uống một hơi cạn sạch, mở cửa ra, tiện tay ném lon không ra ngoài cửa sổ.

Ban đem, mưa càng lớn thêm, tầm nhìn rất thấp, bởi vậy cô đi rất chậm. 

Xung quanh đều là đồi núi thấp, cỏ dại lưa thưa, một mảnh màu đất nhưng không thấy một bóng người.

Trên đường ngẫu nhiên gặp hai ba bộ thi thể nằm ngang giữa đường, cô vì an toàn cũng không cách nào xác định bên đường là mương máng hay đất lở, bởi vậy để đảm bảo cũng không có vòng qua, trực tiếp đề lên.

Xe chạy được mấy chục ki lô mét thì nhìn thấy một trạm kiểm soát, tra soát dừng lại không ít xe cộ cùng với một xe đựng dầu rất lớn, mơ hồ nhìn thấy mấy con súc vật. 

Bởi vì chiến tranh bùng nổ, rất nhiều trạm xăng dầu bị phá hủy không ít, bởi vậy trạm kiểm soát trở thành trạm tiếp tế quan trọng.

Nơi này giá dầu rất tiện nghi bởi vì tài nguyên dầu mỏ rất phong phú, ở trong nước xăng tăng sáu đồng thì ở đây chỉ tăng sáu hào, thậm chí mấy cái bánh bao là có thể đổi một vại dầu.

Nơi này dầu mỏ giá rất rẻ, chỉ có đồ ăn, hoa quả, nước sạch là cực kỳ đắt giá. 

Đặc biệt tại thời điểm thế này, một quả táo, ngàn vàng khó mua.

Sở Hà lái xe đến trạm kiểm soát, dùng mấy trái hoa quả cùng bánh mì rót đầy một vại dầu, mua một ít đồ dùng hàng ngày, khi dừng lại kiểm tra thì cho một ít tiền liền thuận lợi thông qua, cũng không quá làm khó dễ cô.
Bình Luận (0)
Comment