Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3596

Vân Thi Thi thấy cậu ấy không trả lời đi vào căn phòng chậm rãi khép cánh cửa lại, lẳng lặng đi đến bên người cậu ấy, ở trước mặt cậu ấy ngồi xổm xuống, lại thấy cậu ấy im lặng đôi mắt giống như biển chết.

Không có sự sống nào cả!

Vân Thi Thi đau lòng đến cực điểm không khỏi giơ tay lên muốn xoa vào mặt cậu ấy, ánh mắt sắc lạnh của Hữu Hữu, chán ghét đẩy tay cô ấy ra! 

“Ba” một tiếng.

Tay của cô ấy bị cậu ấy vỗ thật mạnh, đẩy sang một bên.

“Tự mình đa tình cũng phải có cái giới hạn.” 

Hữu Hữu lạnh lung liếc mắt cô ấy một cái, những nơi mà ánh mắt liếc tới giống như băng giá ập tới, Vân Thi Thi chỉ cảm thấy một ánh mắt sắt lạnh đang nhìn vào mặt của mình, mỗi một tấc da thịt đều nhanh cũng bị đông lại thành băng!

Mỗi lần cô ấy thấy biểu hiện thờ ơ của cậu ấy, Vân Thi Thi trong lòng liền đau đớn vô cùng!

Cậu ấy sao vậy... 

Tại sao lại biến thành như vậy?

Vân Thi Thi gắt gao cắn môi nước mặt không ngừng chảy xuống, chỉ vì câu nói vô tình của cậu ấy tan nát cõi lòng đến cực điểm!

“Khóc cái gì!” 

Hữu Hữu phiền muộn nói: “Chỉ biết là chảy nước mắt, mặc dù là khóc cũng không được ở trước mặt tôi, chướng mắt.”

Nói xong cậu ấy đứng dậy đi đến trước cửa sổ, phát ra âm thanh không hề tình cảm gì: “Diễn trò, cũng diễn đủ rồi!”

Vân Thi Thi đau lòng nói: “Hữu Hữu mẹ không biết tại sao con lại biến thành như vậy? Nhưng mà, ta là mẹ của con!” 

“Hữu Hữu... Hữu Hữu...”

Hữu Hữu nhắm mắt lại cuối cùng không kiên nhẫn xoay người lại, lạnh lẽo nói: “Không được gọi cái tên đáng chết này nữa!”

Đáng chết... 

Vân Thi Thi nghe vậy như chịu sự thương nặng, không thể nghi ngờ là đau thấu tim.

Hữu Hữu, đây là tên của cậu ấy.

Cậu ấy nói qua bất luận như thế nào cũng không đổi tên cà cũng không đổi họ. 

Cậu ấy họ Vân tên Hữu Hữu, cả đời đều họ Vân, cả đời đều gọi Hữu Hữu, bởi vì đây là tên mà mẹ đặt cho cậu ấy, rất quý trọng.

Nhưng mà, Hữu Hữu hiện giờ lạnh lùng nói, đây là cái tên chết tiệt...

Vân Thi Thi tim như bị đao cắt! 

“Oa oa oa....”

Ngoài cửa, bỗng nhiên vang lên một cái âm thanh khát sữa non nớt.

Vân Thi Thi ngẩng đầu liền thấy cửa bỗng nhiên bị người từ bên ngoài mở ra, Mộ Nhã Triết đứng ở cửa trong tay đang ẵm trắng nõn Tiểu Nguyệt Dao, một bên Cung Kiệt nhẹ giọng nói: “Nguyệt Dao một mực hô anh ơi...” 

Mộ Nhã Triết ôm Nguyệt Dao đi đến, Tiểu Nguyệt Dao trông thấy Vân Thi Thi lập tức giang hai tay cánh tay nhõng nhẽo đòi ôm một cái.

Vân Thi Thi từ trong long ngực Mộ Nhã Triết ẵm Nguyệt Dao, nhẹ nhàng mà cầm tay nhỏ bé hôn môi nhẹ cái trán của cô bé, đối với cô bé nói: “Ừ, anh đã trở về rồi, anh đã trở về rồi..."

Nguyệt Dao theo tầm mắt của cô ấy nhìn phía bên giường kia một bóng hình, ánh mắt bỗng nhiên liền đứng lại. 

“Anh... Anh...”

Giọng nói non nớt của cô bé tràn ngập mùi sữa giọng thanh giống như chuông gió, đinh đinh đang đang rất là dịu tai.

Hữu Hữu ngoái đầu nhìn lại trông thấy đứa bé trong long ngực của Vân Thi Thi, da trắng như tuyết đô mắt trắng đen rõ ràng, đôi mắt long lanh to bự, đôi mi dài dài cuộn và cong lên, mặc dù mới hơn hai tuổi chân mày đã có khung hình so với khuôn mặt của cậu ấy có mấy nét giống nhau. 

Cậu ấy không khỏi giật mình.

Nguyệt Dao bỗng nhiên vươn tay nhỏ bé giơ một ngón tay lên chỉ vào cậu ấy, ngẩng đầu nhìn Vân Thi Thi mở miệng nhỏ: “Anh... Anh...”

Vân Thi Thi hốc mắt không khỏi chua lại lập tức nói: “Ừ, đúng, chính là anh, là anh...” 

Cô ấy còn nhớ rõ!

Cô ấy còn nhớ rõ Hữu Hữu ôm lấy cô bé, còn nhớ Hữu Hữu một lần lại một lần, không nề này phiền dạy cô bé gọi: “Anh”!
Bình Luận (0)
Comment