Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3599

Hữu Hữu im lặng không nói lời nào, giả bộ như đang ngủ say.

Vân Thi Thi thấy vậy thì chỉ lặng lặng nhìn con, tựa như muốn thông qua cái nhìn này đem thời gian hơn một năm xa cách bù đắp trở lại.

Cứ vậy nhìn, lại như đã qua vạn năm. Cô không khỏi nhớ lại hình ảnh lúc đứa bé mới sinh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo, nghẹn thở đến hồng cả mặt. Sau khi được cứu chữa xong thì đưa vào trong lồng kính, nhìn bộ dáng của con khi đó, giống như lúc nào cũng có thể rời bỏ cô mà ra đi.

Cô vừa mới sinh xong, vẫn kiên trì cứ cách một giờ đồng hồ là lại nhờ Vân Nghiệp Trình dìu qua xem con mình như thế nào.

Mặc dù ban đầu vẫn còn yếu ớt, nhưng dần dần đã hồi phục lại một chút sức sống. Hai cánh tay nhỏ bé bắt đầu múa may, nắm nắm trong không khí, bắp chân cũng đạp đạp xung quanh.

Lần đầu tiên ôm con từ trong lồng kính ra, bởi vì sinh non khi mới hơn 8 tháng nên đứa bé mới nhỏ như vậy, cô cảm thấy nó nhẹ không khác gì một cọng lông chim.

Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên con mở mắt, đôi mắt đen láy giống như được khảm mã não, tràn đầy linh động sáng lấp lánh.

Con mở to mắt, nhìn cô mỉm cười, để lộ ra hàm lợi đáng yêu hồng hồng.

Lần đầu tiên gọi “mẹ”, là lúc cô lơ đãng đang nấu cháo cho con ăn, còn thằng bé đang tự chơi đồ chơi, bất ngờ từ miệng nó thốt ra một từ “mẹ”.

Cô ngạc nhiên quay người lại đi tới trước mặt con, dụ dỗ thằng bé gọi lại một lần nữa, nhưng thằng bé chỉ cầm món đồ chơi, nhìn cô cười ngây ngô, sau đó không nói chữ nào nữa.

Tuy vậy Vân Thi Thi vẫn rất kích động, khó có thể bình tâm lại.

Trời mới biết chỉ vì một câu này mà cô đã trông ngóng bao lâu.

Mỗi lần dạy con nói, cô đều mở rộng miệng để con học theo nhưng thằng bé ngược lại bị cô chọc cho vui vẻ.

Dần dần, thằng bé lớn lên một chút, biết nghịch ngơm gây sự, nhưng thật ra cơ thể nó vẫn yếu ớt như cũ, vẫn phải ra vào bệnh viện thường xuyên.

Vì thế, một năm bốn mùa, căn phòng bệnh kia liền trở thành chỗ ở thường xuyên của thằng bé.

Còn nhớ có một lần thằng bé nghịch ngợm, lăn từ trên giường bệnh xuống đất, cô sợ hãi đem con ôm lấy bế lên, thằng bé đau đến nỗi không nói được gì, chỉ gào khóc.

Nó rất ít khi khóc, dù là bị tiêm thuốc cũng kiên cường không rơi một giọt nước mắt. Vậy mà lần này ngã lại ôm cô thật chặt, khóc thật đáng thương.

Cô dỗ dành một hồi lâu, thằng bé mới nín khóc, nắm vạt áo của cô rồi lẳng lặng ngủ thiếp đi.

Đến tận lúc lên 5 tuổi, cơ thể thằng bé mới dần dần tốt hơn. Cô thích đưa thằng bé ra công viên chơi, mỗi lần trở về vào giữa trưa, thằng bé liền ngoan ngoãn đi nấu cơm, chờ nàng ngồi xuống cùng nhau ăn cơm trưa.

Cũng không phải ngay từ đầu thằng bé có thể nấu được cơm, lúc mới đầu học nấu cơm, nó đem cơm chiên nấu thành một đống đen thùi lùi, cô tức giận dạy dỗ con, không cho nó đến gần phòng bếp.

Không phải vì thằng bé nấu cơm không thể ăn mà cô lo lắng con còn nhỏ như vậy lỡ cầm dao cắt phải tay, hoặc là không cẩn thận đốt cháy phòng bếp,… thật không dám tưởng tượng.

Nhưng thật không ngờ Hữu Hữu lại rất có thiên phú ở việc nấu ăn, bẩm sinh đã giỏi. Qua vài lần tự nấu thì đồ ăn thằng bé nấu ra càng ngày càng ngon.

Từ cơm Trung, đến cơm Tây, hay cơm Nhật, rồi đến cơm Ý đối với thằng bé đều dễ như trở bàn tay.

Cô đầu tiên là cảm động, rồi tiếp theo là đau lòng.

“Mặc dù trước kia, Hữu Hữu biết thương mẹ, Hữu Hữu biết làm việc nhà, biết nấu cơm, Hữu Hữu rất giỏi rất ngoan kia không trở lại được, cũng không sao…”

Cô hít sâu một ngụm khí lạnh, cong môi mỉm cười nói: “Mặc dù Hữu Hữu trước kia xấu bụng, lại kiêu căng, có đôi khi hiểu chuyện, có đôi khi lại thích nói lời độc ác, dù không trở lại được, cũng không sao…”
Bình Luận (0)
Comment