Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 397

Khóe môi Nhan Băng Thanh co rút, nhìn cô chòng chọc, cười lạnh: “Được, thú vị đấy! Vân Thi Thi, chúng ta xem xem!”

Dứt lười, cô ta ngạo mạn hừ một tiếng, xách túi Chanel đắt đỏ, đụng mạnh vào vai Vân Thi Thi, nghênh ngang rời đi.

Nhất thời, bầu không khí trong phòng hóa trang như dồn nén lại.

Nhất là Đinh Ninh và Mộc Tịch, hai mặt nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch.

Vân Thi Thi lại ung dung ngồi xuống trước gương trang điểm, lạnh nhạt nói: “Cô Đinh, trang điểm của tôi tuy đơn giản, nhưng cô là người chuyên nghiệp, tay nghề của tôi chắc chắn không bằng cô. Nhưng mong cô bày ra chút chuyên nghiệp được không? Qua hóa trang cho tôi đi!”

Mộc Tịch trợn mắt há hốc mồm.

Lúc trước còn nghe Tần Chu nói, tính cách của Vân Thi Thi không thích ganh đua, mong cô chăm nom cho cô ấy thật tốt.

Đây đâu phải là không tranh với đời chứ...

Nhưng mà cô thích.

Dù có hơi lo lắng, đắc tội Nhan Băng Thanh, sợ là từ nay về sau sẽ bị cô ta ghi hận.

Song giới giải trí chính là như vậy, tranh đấu gay gắt, lục đục với nhau, sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Vai diễn Doãn Hạ Thuần của Vân Thi Thi, diễn phần lớn là thời học sinh, trang điểm thanh thuần trong trẻo, Đinh Ninh dặm cho cô lớp dưỡng ẩm trong suốt, phớt hồng hai má, là đã xong.

Tuy không quá phức tạp nhưng cũng phải tốn gần một giờ.

Trang điểm mặt mộc tuy có vẻ đơn giản, nhưng rất chú ý tay nghề. Mỏng quá hoặc dày quá cũng không được, khó ước lượng tiêu chuẩn.

Nhưng vẫn làm rất nhanh.

Đinh Ninh hâm mộ nói: “Căn cơ của cô ấy thật quá tốt, quá đẹp, có thể diễn phim của đạo diễn Lâm, nhất định sẽ nổi tiếng!”

Mộc Tịch nhìn thoáng qua, ngây ngẩn trong nháy mắt, rồi nhanh chóng dẫn cô đến phòng chụp ảnh.

Tất cả đều đã được chuẩn bị sắp xếp.

Lâm Phượng Thiên là người nóng tính, nhìn lướt qua thời gian, không nhịn được hỏi: “Người đâu, hóa trang xong chưa?”

“Tới rồi tới rồi!”

Mộc Tịch hớt hải chạy tới: “Đạo diễn Lâm, anh xem, thời gian vừa đúng, Vân Thi Thi đã hóa trang xong, bao giờ thì bắt đầu vậy?”

“Người đâu? Tôi đi xem trước đã.” Lâm Phượng Thiên nói.

Vừa dứt lời, Vân Thi Thi liền chậm rãi bước vào phòng chụp ảnh.

Giây phút ấy, cả căn phòng chụp ảnh như ảm đạm hẳn đi.

Cô mặc chiếc váy liền thân màu trắng như tuyết, duyên dáng yêu kiều, mái tóc đen dài đến thắt lưng, như một thứ tơ lụa thượng đẳng, sáng bóng mượt mà.

Ngẩng đầu, là dung nhan tuyệt đẹp khiến người ta khó thở, làn da trắng bóc, ngũ quan kiều mị, trên má có áng hồng mờ mờ.

Lông mày thanh mảnh như mây khói, đôi mắt lấp lánh như hồ nước, bờ môi đỏ mọng như quả anh đào.

Cô cúi đầu buông nửa mắt, hàng mi vừa dài vừa dày, nhưng lông chim hảo hạng, hoặc lại như cánh bướm, vô cùng quyến rũ.

Đôi môi như cánh hoa chớm nở, kiều diễm đáng yêu.

Lâm Phượng Thiên hồi lâu không có phản ứng, ánh mắt dính chặt vào người cô, không hề chớp mắt.

Trong khoảnh khắc, phòng chụp ảnh lớn như vậy, yên tĩnh không tiếng động.

Trong lòng Mộc Tịch vốn hơi rối loạn, hiểu rõ Lâm Phượng Thiên ở mặt diễn chụp vô cùng soi mói nghiêm khắc, rất sợ trang điểm không vừa mắt, như nay thấy trong mắt Lâm Phượng Thiên không giấu nổi sự kinh diễm, lúc này mới bình tĩnh lại.

Chuẩn xác mà nói, Lâm Phượng Thiên lúc này, không khỏi ngây dại.

Anh ta cảm giác cả người hơi nóng lên, như uống rượu say, dường như cảm xúc thời thiếu niên đang nảy mầm, nhìn thấy cô gái thầm mến trong lòng, không thể nào dời mắt nổi.

Con người, luôn có sự theo đuổi cố chấp đối với cái đẹp.
Bình Luận (0)
Comment