Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 593

Sự tàn nhẫn hiện lên trong mắt Mộ Nhã Triết, sắc mặt trong một cái chớp mắt đã trở nên khó coi đến mức tận cùng.

"Em lặp lại lần nữa?" Anh nói, nhưng đã biến thành lời cảnh cáo.

Cảnh cáo cô đừng có lại thử chọc giận anh.

Vân Thi Thi chậm rãi dựa vào vòng bảo hộ, một tiếng "Cọt kẹt" vang lên, vòng bảo hộ sau nhiều năm không tu vang lên tiếng động chói tai.

Cô vô cùng cảnh giác quan sát từng cử động của Mộ Nhã Triết, lạnh lùng nói: "Anh đừng đụng vào tôi!"

- - "Tôi mang thai con của Mộ Nhã Triết rồi."

- - ""Trước đó, anh ấy mờ ám không rõ với cô, chỉ vì nghĩ tôi không thể sinh một trai nửa gái cho anh ấy, cảm thấy cô khác với người khác, nhưng cũng chỉ là đùa bỡn cô thôi! Giờ tôi mang thai, cô cho rằng, cô còn có thể lay động địa vị của tôi sao? Cô còn vọng tưởng leo lên? Không thể nghi ngờ là chuyện viễn vông!"!"

- - "Nếu anh ấy thật sự có một chút cảm tình với cô, vậy vì sao không hủy bỏ hôn ước với tôi?"

- - "Vì sao trong lúc mờ ám không rõ với cô, lại lên giường với tôi, để cho tôi mang thai cốt nhục của anh ấy? Tôi là vợ anh ấy, mà cô chẳng qua là kẻ thứ ba mà thôi, không thể lộ ra ngoài ánh sáng!"

Tay Vân Thi Thi gắt gao nắm thành quyền, mắt như tro tàn.

Mộ Nhã Triết trừng cô, ánh mắt hiện lên tia đỏ quạch, giọng nói rét lạnh như băng: "Không muốn tôi đụng vào em? Vân Thi Thi, tôi cho em một lần hội, rút lại những lời này, nhanh chóng đi đến trước mặt tôi."

Nhìn cô không ngừng lui lại, trong lòng càng lúc càng giận không kiềm được: "Không cho tôi đụng vào em, vậy em muốn ai đụng vào em? Là Cố Tinh Trạch sao?"

"Chuyện này có quan hệ gì với Cố Tinh Trạch!?" Vân Thi Thi cảm thấy anh đúng là không thể lý.

"Em còn dám nhắc tới anh ta!" Mộ Nhã Triết vừa nghe cô gọi tên của anh ta, thì lửa giận bốc lên cao, khó có thể ức chế.

Nghĩ đến việc anh đặt vé máy bay suốt đêm bay về nước, chạy tới studio thì trông thấy hai người ôm vào một chỗ hôn môi.

Mặc dù biết đây là đóng phim, nhưng anh vẫn lại là ghen tị không chịu nổi!

Vân Thi Thi khó tin mở to hai mắt nhìn, cảm thấy cô thật không thể hiểu nổi người đàn ông này.

Là anh nhắc tới Cố Tinh Trạch trước.

Màu đỏ trong mắt Mộ Nhã Triết càng đậm, cắn răng nói: "Nếu em cứ luôn mồm nhắc anh ta, có tin tôi xé nát anh ta, để cho anh ta biến mất hay không!"

Vân Thi Thi khó thở nói: "Anh dám!"

Mộ Nhã Triết tối tăm nhìn cô, thấy cô lại còn dám bảo vệ người đàn ông đó, màu đỏ tươi trong mắt như muốn nhỏ ra máu!

"Em xem tôi có dám không!?"

Tức giận trong mắt anh dọa cô sợ.

Vân Thi Thi nhìn quả đấm không ngừng chảy ra máu anh, một quyền đập nát bảng đen vừa nãy, bị mảnh nhọn đâm vào máu thịt lẫn lộn, mà giờ khắc này anh giống như không biết miệng vết thương đau nhức, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Giống như dã thú kiếm ăn, toàn thân đầy rẫy khí tức như hổ rình mồi.

Cô không khỏi càng lui về phía sau một bước, lại nghe vòng bảo hộ phía sau phát ra một tiếng vang lớn.

Vòng bảo hộ của quốc lộ Bàn Sơn một thời gian trước bị dính mưa to liên tục, sau đó liên tiếp bị mặt trời chói chang chiếu xuống, vốn đã là lâu năm thiếu tu sửa, động tác của cô hơi lớn chút, có thể nghe thấy tiếng vòng bảo hộ nặng nề đứt gãy.

Nhưng Vân Thi Thi vì lâm vào sợ hãi, vẫn chưa phát hiện.

Còn Mộ Nhã Triết thì phát hiện nguy hiểm sau lưng cô, đôi mắt sâu sắc hiện lên sợ hãi, hét lớn: "Người phụ nữ ngu ngốc này, em muốn chết sao? Qua đây cho tôi!"

Vân Thi Thi bị giọng nói tức giận của anh làm sợ tới mức thân thể run lên, đá vụn dưới chân khiến cô không thể ngừng động tác lui về phía sau, sau đó thì lăn xuống núi.

Lộc cộc...

SHIT!

Mộ Nhã Triết tức giận trừng cô: "Đừng nhúc nhích!"
Bình Luận (0)
Comment