Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 776

Đẩy cửa đi vào, đã thấy Vân Thi Thi đang đọc truyện cho Hữu Hữu.

Hữu Hữu nhắm mắt lại, hình như đã ngủ thiếp đi, giọng của Vân Thi Thi cũng dần dần nhẹ nhàng, thấy con mình đã tiến vào giấc mơ, muốn kết thúc chuyện xưa này.

Tiểu Dịch Thần lại đứng ở cửa tội nghiệp nói: "Mẹ, có thể tiếp tục nói xong chuyện xưa này hay không? Con rất muốn nghe."

Vân Thi Thi theo tiếng nhìn lại, đã thấy Tiểu Dịch Thần ôm đầu, ngồi xổm trước cửa, cũng không biết đã ở đó bao lâu.

"Con ngồi chồm hổm ở đằng kia để làm gì vậy?" Vân Thi Thi không khỏi có chút dở khóc dở cười nói.

"Ngủ không được, muốn nghe mẹ kể chuyện xưa." Tiểu Dịch Thần ôm khuôn mặt nhỏ nhăn, trên mặt có thịt, nõn nà trắng như phấn, hết sức đáng yêu. Cậu híp mắt, cười cười, cười mềm nhẹ trong sáng, "Giọng của mẹ thật là dễ nghe, chuyện xưa này cũng hay nữa, mẹ có thể tiếp tục nói cho con nghe hay không? Con thật muốn biết cô công chúa này sẽ thế nào?"

Vân Thi Thi dịu dàng cong môi, tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bên giường.

Trái tim Tiểu Dịch Thần vừa động, thật cẩn thận khép cửa lại. Sợ tiếng động làm Vân Thiên Hữu tỉnh lại, cậu rón ra rón rén bò lên giường.

Vân Thi Thi vươn tay, ôm cậu vào lòng.

Mặt Tiểu Dịch Thần đỏ hồng.

Chưa từng có ai kể chuyện cổ tích trước khi ngủ cho cậu nghe, vừa nãy đứng ở cửa, nhìn Vân Thi Thi vừa nhẹ vỗ về tóc Vân Thiên Hữu, vừa dịu dàng kể chuyện cho em ấy, bỗng nhiên thật hâm mộ em trai.

Bảy năm nay, mỗi một ngày, cứ trước lúc ngủ, mẹ sẽ kể chuyện xưa cho em ấy nghe sao?

Thật là hạnh phúc?

Cậu thật sự rất hâm mộ.

Ở nhà chính, trước lúc ngủ, cậu chỉ có thể cô đơn ôm gấu bông, đi vào giấc mộng trong một căn phòng trong veo mà lạnh lùng.

Vô cùng cô đơn.

"Mẹ, tiếp tục kể nha." Tiểu Dịch Thần nâng mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Vân Thi Thi gật gật đầu.

"... Nhưng không ai biết, trong hoàng cung có một đám phản đồ, biết tin tức quốc vương đi tuần, phái cao thủ võ lâm các nơi, chuẩn bị giết quốc vương ở nửa đường. Quốc vương lại không biết, đang lúc cao hứng phấn chấn, đột nhiên có mấy người bịt mặt nhảy ra, dọa bọn họ mồ hôi đầy mặt. Hai thị vệ trung thành, liều mạng bảo vệ quốc vương và công chúa Ái Tâm, nhưng, công chúa Ái Tâm lại bị đánh bất tỉnh rồi. Quốc vương cho rằng cô ấy đã chết, không kịp mang "thi thể" của cô về, đành chạy trước."

Vân Thi Thi thì thầm.

"Mẹ, cô công chúa này thật sự đã chết sao?"

"Không có mà, chỉ là họ cho rằng công chúa đã chết."

"Vậy quốc vương nhất định rất đau lòng?"

"Ừ."

"Nhưng mà, vì sao quốc vương không mang theo công chúa cùng đi?"

"Ách..." Vân Thi Thi giật mình, hơi bị tò mò chấp nhất của Tiểu Dịch Thần chọc cho nở nụ cười: "Hẳn là không kịp? Lúc ấy rất nhiều người đuổi giết quốc vương mà."

"Công chúa thật đáng thương..." Tiểu Dịch Thần tiếc hận nói.

"Nhưng công chúa không chết mà.... 14 năm sau, quốc vương nghe nói công chúa Ái Tâm còn sống, thì phái người dán bố cáo: Ai có thể tìm thấy công chúa Ái Tâm, có thưởng hậu hĩnh! Nhắc nhở, trên người công chúa có một khối ngọc bội Ái Tâm."

Vân Thi Thi niệm đến nơi đây, không biết vì sao, không hiểu ngớ ra một phen, nhất thời không tiếp tục.

"Ngọc bội Ái Tâm?" Tiểu Dịch Thần tò mò mở to hai mắt: "Là tín vật sao?"

"Ừ!"

Bỗng nhiên Tiểu Dịch Thần bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt sáng lên."Trên đời nhất định chỉ có một khối ngọc bội này. Vậy, nếu trên người của ai có này ngọc bội, thì là công chúa. Mẹ, quốc vương kia có tìm thấy công chúa hay không?"

"Con đừng vội, mẹ tiếp tục kể đây."

"Dạ!"
Bình Luận (0)
Comment