Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 930

"Con chọc phải người nào thì chọc, nhưng đừng có động vào hay làm gì phật ý cái tên Mộ Nhã Triết đó hiểu không? Ba còn muốn sống thêm mấy

năm, thật vất vả mới có mọi thứ như bây giờ, con làm gì cũng nên nghĩ đến ngôi nhà này một chút!" Đỗ Gia Ngạn nghe xong, trên mặt đã hình

thành đủ thứ biểu cảm.

Anh ngơ ngác, vẫn nửa tin nửa ngờ như cũ: "Ba, Mộ Nhã Triết đó, thật sự đáng sợ như vậy sao?"

"Ha ha, tên họ Mộ đó nếu bình thường, tao cũng chẳng phải khổ sở thế này! Cậu ta chỉ cần nói một câu, cả cái cơ nghiệp của nhà họ Đỗ này sẽ

bị hủy trong tức khắc!"

Đỗ Gia Ngạn trầm mặc.

___________________

Mộ Nhã Triết tắm rửa xong, đi tới phòng của hai Bánh bao nhỏ.

Đẩy cửa nhà, trong phòng là một mảng vô cùng ấm cúng.

Cánh quạt điện ào ào thổi, không có mở máy điều hòa, chỉ thấy hai Bánh bao nhỏ, mỗi người đắp một cái chăn, say sưa ngủ.

Tư thế ngủ của Hữu Hữu thì rất tao nhã, nhưng nhìn đến Tiểu Dịch Thần thì vẫn ngang ngược như mọi khi, một chân thì gác lên người Hữu

Hữu, khò khò ngủ say.

Mộ Nhã Triết đi tới, liền thấy lông mày Hữu Hữu khẽ nhíu lại, mặc dù đang ngủ, nhưng vẫn bày ra bộ dáng ghét bỏ.

Có thể đoán ra Tiểu Dịch Thần không an phận rồi, hai đứa giằng co một lúc rồi mới ngủ.

Anh đưa tay ra, khẽ xoa nhẹ khuôn mặt xanh đẹp của Hữu Hữu, cho tới khi khuôn mặt cậu giãn ra thì mới thôi.

Đây vốn là chuyện anh phải làm, trước giờ luôn phải vậy.

Khi trước ở nhà họ Mộ, nếu công ty có nhiều việc, quay về chậm một chút, Tiểu Dịch Thần đã sớm ngủ rồi, anh lúc đó sẽ đi tới phòng của cậu,

khẽ hôn cậu một cái chúc ngủ ngon.

Trừ mỗi lần đi công tác, nếu không ngày nào anh cũng sẽ làm như vậy.

Nhưng mà nụ hôn này cho Hữu Hữu, đã muộn mất bảy năm rồi!

Mộ Nhã Triết cưng chiều xoa bầu má trắng hồng của cậu, rồi đi tới bên cạnh Dịch Thần, hôn lên chán cậu một cái, sau đó mới rời đi.

Mặc dù đã ngủ, nhưng Hữu Hữu vẫn mơ hồ cảm nhận được một bóng người cao lớn đi tới trước giường, hôn lên trán cậu, sau đó mới rời đi.

Là ba sao...

Khi Mộ Nhã Triết đi vào phòng ngủ, Vân Thi Thi vẫn đang mơ màng, tựa ở đầu giường, hai khóe mắt đang lim dim tựa như đang cố gắng để

không ngủ đi, thấy anh vừa đi vào, liên vội vã kéo chăn lên người.

Anh đóng cửa lại: "Chưa ngủ sao?"

"Ừm." Vân Thi Thi khẽ gật đầu: "Đang đợi anh!"

Mộ Nhã Triết ngẩn ra, ngay sau đó khóe miệng liền nở nụ cười, lồng ngực có chút ấm áp.

Anh ung dung cởi đồ trên người, một bên trầm giọng nói: "Lần sau cứ ngủ trước cũng được, không cần chờ anh."

Sau khỉ cởi xong quần áo trên người, thân thể cơ bắp cường tráng của anh cũng hiện ra ngoài, lồng ngực cứng rắn, nước ra đẹp đẽ, quả thực có

thể so sánh với người mẫu hạng cao nhất.

Vân Thi Thi chẳng để ý tới lời anh nói, chỉ chăm chú ngắm anh, ngắm đến mức quên cả buồn ngủ.

Mộ Nhã Triết bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn anh chằm chằm, quay lại hỏi: "Nhìn đủ chưa?"

Vân Thi Thi vất vả mãi mới hồi phục lại được tinh thần, khẽ liếm môi, lập tức gật đầu nói: "Đủ rồi!"

Mộ Nhã Triết lại nói: "Vậy đã đủ rồi sao? Có muốn sờ nữa không?"

Đây chính là giở trò lưu manh quang minh chính đại.

Vân Thi Thi quả quyết lắc đầu, vẻ mặt chê bai nói: "Vóc người đẹp thì có gì hơn người chứ?"

Cô khẽ siết chặt bàn tay, ánh mắt quyết tâm xa xăm: "Em cũng phải kiên trì luyện tập, giảm béo, giảm vòng eo..."
Bình Luận (0)
Comment