Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 97

Hành động của cậu, lập tức khiến hội đồng quản trị nổi giận.

Một thương hiệu chuyên cung cấp đồ chơi hàng hiệu, lại đi đầu tư một bộ phim điện ảnh thanh xuân, quyết định này dù sao cũng hơi không thể tưởng tượng nổi.

Lý Hàn Lâm nghe ngóng và hiểu rõ, bộ phim điện ảnh thanh xuân sắp khởi quay có tên là (Quả trám), dựa theo một quyển tiểu thuyết cải biên, đội ngũ tổ làm phim hùng mạnh, giám chế sản xuất giải trí Hoàn Vũ là đạo diễn có tiếng như mặt trời ban trưa Lâm Phượng Thiên, còn vai nam chính đã chỉ định diễn xuất là Thiên Vương Cố Tinh Trạch.

Công ty Nhạc Trí đầu tư bộ phim này, trở thành nhà đầu tư lớn nhất bộ phim, chỉ vì một câu nói của Vân Thiên Hữu, không thể không nói công ty Nhạc Trí giàu nứt đố đổ vách.

Lý Hàn Lâm dè dặt hỏi: "Tổng giám đốc Vân, cậu đầu tư bộ phim này, chẳng lẽ là muốn lấn sân sang lĩnh vực giải trí?"

"Không có hứng thú." Vẻ mặt Vân Thiên Hữu vô cùng thản nhiên hí hoáy với mô hình khối trên bàn thiết kế, hoàn toàn không thèm để ý.

"Vậy cậu... Vì sao đột nhiên đầu tư bộ phim này?" Trong lúc nhất thời, Lý Hàn Lâm không thể nào hiểu được.

"Tôi thấy vui." Đuôi lông mày Vân Thiên Hữu nhếch lên, ghét ông ta nói quá nhiều.

Lý Hàn Lâm hậm hực câm miệng.

Vân Thiên Hữu chậm rãi nói: "Tôi đầu tư bộ phim này, là có mục đích!"

Ánh nắng ban mai.

Vân Thi Thi dậy thật sớm.

Hôm nay là ngày nghỉ lễ, trường học được nghỉ, Hữu Hữu vẫn còn ngủ nướng trên giường.

Vân Thi Thi quét dọn phòng, thu dọn quần áo và đồ vật hàng ngày thì từ trong túi tiền rơi ra một tấm thư mời tinh xảo.

Cô cầm lên, nhớ lại lời Cố Tinh Trạch đã nói.

"Dựa vào tư chất của cô, không đóng phim thật sự là phung phí của trời. Ngày mai là cuộc thi tuyển thẩm định cuối cùng, tôi cũng ở đó."

Vân Thi Thi đứng ở tại chỗ ngẩn ra hồi lâu, giống như hạ quyết tâm, xiết chặt nắm đấm.

Trước khi ra ngoài, cô đặc biệt đổi một bộ quần áo sạch sẽ, áo sơ mi trắng như tuyết, quần lam đậm có nếp gấp, trong trẻo thanh nhã.

Kịch bản tiểu thuyết cô đã đọc nghiền ngẫm nhiều lần, từ lâu trong lòng đã chọn đoạn diễn dịch thử nghiệm trước ống kính, dựa theo cảm giác mà Duẫn Hạ Thuần tạo ra cho cô từ trong tiểu thuyết, trước đây đặc biệt mua mỹ phẩm hàng hiệu, bỏ ra công sức hai cha lần, cuối cùng cũng trang điểm được tươi mát thanh nhã.

Vân Thi Thi nhìn mình trong gương, phù dung như ngọc, mặt như hoa đào, một đôi mắt long lanh rực rỡ, phô bày ra nét đẹp của một thiếu nữ thanh thuần, tinh thần phấn chấn và vô cùng đáng yêu.

Lông mi dài cong vút, môi hồng phấn, cho dù là bất kỳ người đàn ông nào cũng không nhịn được muốn chạm vào.

Cô hơi cong môi, nụ cười chỉ lộ ra chút độ cong mà cả gương mặt liền tươi sáng lên. Dường như chỉ cần chút mỉm cười thản nhiên duyên dáng, bầu trời ngoài cửa sổ đã vô cùng sáng sủa tốt đẹp.

Vân Thi Thi ổn định tâm tình, ra cửa.

Lúc cô chạy đến cao ốc Hoàn Vũ, tuân thủ cách thức tìm tới tầng lầu nơi thi âm nhạc, lại bị người phụ trách giữ cửa phòng thi ngăn cản. Lúc đầu, người phụ trách vừa nhìn thấy cô, cũng bị sững sờ.

Vòng thi thử trước ống kính đã qua hai ngày, cô bé trước mắt lại là người xuất chúng nhất anh ta nhìn thấy.

Thấy cô muốn đi vào, anh ta vội vã kéo cô lại, muốn cô xuất trình thư mời diễn thử.

Cô lục lọi túi xách, lại ngoài ý muốn phát hiện, thư mời trong bao thư trước khi ra ngoài, không thấy nữa...

Vân Thi Thi nhíu mày, nói: "Thư mời để quên ở nhà."

"Vật quan trọng như vậy lại để quên ở nhà?" Hiển nhiên người phụ trách không tin, chắc chắc cho là cô đang nói dối: "Bây giờ còn dám mượn cớ sao? Ngày hôm nay đã có vài người nói như vậy, trên thực tế cô không có thư mời diễn thử, có đúng không?"

Vân Thi Thi mỉm cười, không vội không nóng nảy đáp: "Tôi có, thư mời diễn thử là do Cố Tinh Trạch cho tôi."

Người kia vừa nghe lại càng vui vẻ: "A! Chỉ dựa vào cô là một sinh viên đại học không chút tiếng tăm, Cố Thiên Vương là nhân vật thế nào? Đừng có mù quáng muốn trèo cây cao."
Bình Luận (0)
Comment