Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 116

Chương 116: Cơ bụng tám múi của anh

Lệ Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn sáng lên, xoay người vào phòng.

“Anh Lệ, kiểm tra định kỳ, anh đã dậy chưa?”

Đứng trước cửa, là cô y tá xinh đẹp đêm qua.

Lần này khi cô ta đứng trước cửa, tâm trạng vô cùng thấp thỏm.

Với tư sắc của cô ta, trong bệnh viện có thể nói là số một số hai, không ít người theo.

đuổi Tối qua bị Lệ Hữu Tuấn gầm lên như vậy, thật sự quá tổn thương lòng tự trọng của cô ta.

Nhưng sáng nay, cái tên Tân Tấn Tài lại đến cổ vũ cô ta.

Cô ta nhất thời không chống lại được mê hoặc…

Nhưng lần này, nếu anh lại giống tối qua hung dữ với cô ta thì phải làm sao đây?

Chính vào lúc cô y tá rối rắm vạn phần, trong phòng lại truyền đến giọng nói trã thấp, mang theo vài phần cấm dục: “Vào đi”

Hai mắt cô y tá lập tức sáng lên Trước khi đẩy cửa vào, cô ta còn chỉnh lại cổ áo của mình Vừa bước vào, đã nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đang ngồi bên mép giường.

Tối qua khi anh bị đưa vào đây, cô ta vội vã chỉ liếc nhìn một lúc.

Có điều chỉ cái liếc mắt đó, đã cảm thấy người đàn ông này vô cùng đẹp trai, khí thế bức người.

Với loại ánh mắt này, Lệ Hữu Tuấn thật sự quá quen thuộc, cũng rất chán ghét Anh lạnh lùng ngẩng đầu, giọng nói mang theo vài phần mất kiên nhẫn “Không kiểm tra thì ra ngoài.”

*À, xin lỗi, anh Lệ”

Cô y tá tay chân lóng ngóng đỏ mặt bước qua.

Nhìn thấy cô y tá xoay người cẩn thận khóa cửa phòng bệnh lại, Tân Tấn Tài luôn nấp ở góc rẽ, âm thầm quan sát khẽ cong môi, kéo hành lý đi về phía thang máy.

Thực ra cô y tá này là do Tân Tấn Tài cố ý kéo đến để khiến anh hai và chị dâu nhỏ khó chịu Ai bảo hai người họ cứ hay khoe ân ái trước mặt anh ta, cho anh ta ăn cẩu lương.

“Bác sĩ Tân, anh phải đi rồi sao?”

Sau khi cửa thang máy mở ra, gương mặt xinh đẹp của Tô Kim Thư xuất hiện trong tầm mắt: “Mẹ Bảo có làm cơm cho anh và Lục Anh Khoa, không ăn chút rồi hãy đi sao?”

“Không cần, phía bộ đội ra thông báo khẩn, tôi phải lập tức qua đó, chị ăn cùng anh hai đi”

Tân Tấn Tài nhấc hành lý bước vào thang máy.

Vừa rồi anh ta mới đẩy cô y tá chân dài ngực to vào phòng anh hai, bữa cơm này e rằng anh ta không có mạng để ăn.

“Vậy được”

Nhìn thấy bóng lưng xoay người của Tô Kim Thư, Tân Tấn Tài xoa mũi: “Cái đó chị dâu nhỏ…”

“Sao vậy?” Tô Kim Thư quay đầu.

*Ý tôi là, gần đây chị phải canh chừng anh hai chặt một chút.”

Trái tìm của Tô Kim Thư lập tức vọt lên *“Xảy ra chuyện gì? Có phải lại khó chịu chỗ nào không?”

“Không phải, cái đó thực ra chị cũng biết mà, anh hai của chúng ta đẹp trai phong độ trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa vừa có tiền vừa có thế lực, đừng nói bên ngoài có không ít người mong nhớ anh ấy, ngay cả trong bệnh viện…”

Tân Tấn Tài cố ý ra vẻ muốn nói lại thôi, có chút khó xử: “Chị không biết đâu, vừa rồi tôi thấy một cô y tá chân dài ngực to vào trong phòng rồi, chậc chậc chậc.. “

Dáng vẻ lén lút của Tân Tấn Tài, suýt nữa.

khiến Tô Kim Thư không nhịn được, bật cười: “Được tôi biết rồi.”

Tân Tấn Tài sửng sốt.

Chị dâu nhỏ nhà họ chẳng có chút cảm giác nguy cơ nào sao?

Lẽ nào chị ấy không biết anh hai quan tâm chị ấy thế nào?

Nhưng sao chị ấy lại có vẻ chẳng để tâm chút nào?

Nhưng Tân Tấn Tài không biết, dù Tô Kim Thư muốn quản cũng không quản được.

Dù sao Lệ Hữu Tuấn thích người phụ nữ nào, cũng không đến lượt cô khoa tay múa chân.

Trong phòng bệnh VIP.

Lúc này cô y tá đang đứng đầu giường, chuẩn bị đo nhiệt độ cho Lệ Hữu Tuấn.

Cô ta nhấc đôi tay đang run rẩy, chuẩn bị cởi nút áo trước ngực anh.

Lúc nút áo cởi đến vị trí xương đòn, cô ta cẩn thận đưa ống nghe vào.

Trên người Lệ Hữu Tuấn có một loại khí chất mê người, hóc môn nam tính khiến cô ta váng vất.

Bàn tay vốn đang cầm ống nghe bắt đầu không chịu khống chế trượt xuống.

Trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình này, nhất định là cơ bụng tám múi, còn có đường nhân ngư vô cùng hấp dẫn.

Cô y tá tâm tư hỗn loạn, cố ý khom người xuống, lộ ra đường cong hùng vĩ của mình.

Giả vờ không để ý dựa vào Lệ Hữu Tuấn.

Chân phải của cô ta nửa quỳ bên mép giường, phần eo khom xuống, đường nét cơ thể lập tức hiện rõ.

Cô ta từng quen không ít bạn trai, cũng biết bản thân bày ra tư thế gì là quyến rũ nhất.

Mỗi lần cô ta chỉ hơi dụ dỗ một chút, mấy người bạn trai của cô ta, không ai không giống sói đói nhào đến.

Lệ Hữu Tuấn cũng là đàn ông.

Ngay cả Tần Tấn Tài cũng biết sự quyến rũ của cô ta lớn thế nào, vậy Lệ Hữu Tuấn sao có thể không hiểu được?

Đầu óc cô y tá xoay chuyển nhanh chóng.

Cô ta thấy sau khi mình làm một loạt động tác, Lệ Hữu Tuấn hoàn toàn không có ý.

từ chối hay trốn tránh, trong lòng cô ta điên cuồng vui sướng.

Đầu ngón tay buông lỏng, giả vờ không cẩn thận làm rơi ống nghe, ngón tay không khách sáo muốn trượt vào ngực anh thăm dò.

Mắt thấy sắp chạm vào cơ ngực mà cô †a ao ước, cô y tá đột nhiên cảm thấy tay mình đau đớn, giây tiếp theo cả người bị ném ngã lên giường Lệ Hữu Tuấn đến gần, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta chăm chăm.

ô y tá bị anh nhìn như vậy sau lưng tê dại, nhưng đến nước này cô ta chỉ có thể căng da đầu, nũng nịu lên tiếng: “Anh Lệ, anh nhẹ chút, anh làm người ta đau quái”

Lệ Hữu Tuấn cứ nhìn cô ta như vậy, chậm rãi đến gần.

Chính vào lúc cô y tá cho rằng anh sẽ không nhịn được hôn cô ta, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Trở về nói cho Tân Tấn Tài biết, sau này.

còn dám làm mấy chuyện nhảm nhí này, tôi sẽ để cậu ta chết ở Châu Phi”

“Anh Lệ?”

Cô y tá lập tức ngơ ngác, quả thật không dám tin vào lỗ tai mình.

Vừa rồi cô ta thậm chí còn tưởng Lệ Hữu “Anh Lệ?”

Cô y tá không dám tin bò dậy.

Người đàn ông này nói gì với cô ta thế này?

“Cút ra ngoài, đừng để tôi phải nói lần thứ ba”

Lúc Lệ Hữu Tuấn nói câu này, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm.

Ánh mắt anh càng khiến người ta hoảng sợ, cô y tá cứng ngắc đứng tại chỗ Cô ta cảm thấy nếu mình còn không ra ngoài, nhất định sẽ bị ánh mắt của anh trực.

tiếp giết chết Cô ta gần như vừa lăn vừa bò, vội vã xông ra ngoài phòng bệnh.

Cửa lớn phòng bệnh chỉ vừa bị kéo ra, cô ta đã nhìn thấy Tô Kim Thư cầm bình giữ nhiệt chuẩn bị bước vào.

Hai người gần như đều bị đối phương dọa cho giật mình.

Cô y tá giả vờ bình tĩnh kéo cổ áo của mình, hung hăng đụng vào Tô Kim Thư.

Bình Luận (0)
Comment