Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 13

Chương 13: Bà chủ Thư, chúng ta là vợ chồng hợp pháp

“Không nhận?” Nhân viên lập tức đứng dậy và nói: “Cô gái, hôn nhân không phải là một vấn đề nhỏ. Bên cạnh đó, chồng của cô đẹp trai như vậy, con trai và con gái của cô cũng rất là rất dễ thương, cô còn ngần ngại cái gì chứ? Làm người phải biết hài lòng, đừng đứng núi này trông núi nọ! Nếu như vậy tôi càng phải lên án côi”

Tô Kim Thư đứng yên như một con gà, và bị hai đứa trẻ cầm tay, ngây ngốc, bước ra khỏi chính quyền dân sự.

Tại sao.

Có cảm giác như cô đang bị lừa vậy?

“Hãy mở mắt ra và nhìn cho rõ! Cái gì đây!”

Chỉ hai phút sau, Tô Duy Hưng đã vứt giấy phép kết hôn của mẹ mình trước mặt mẹ Đồng Hào.

Mẹ Đồng Hào lấy nó và nhìn kỹ.

Hình ảnh của hai người.

Tên của hai người.

Những con dấu bằng thép của cục quản lý dân sự.

Không bao giờ có thể làm giả được.

“Sao có thể được?” Mặt cô ta trắng bệt và ngã xuống đất.

Tô Duy Hưng thay đổi thái độ của kẻ bắt nạt, từ từ thu lại giấy chứng kết hôn: “Dì à, mắt không được tốt thì nên đi đến bác sĩ, kéo dài cẩn thận bị mùi”

Mày!” mẹ Đồng Hào bị sốc.

Không biết tại sao, đứa trẻ này rõ ràng là một con búp bê ba bốn tuổi mà thôi, nhưng vừa rồi đã khiến cô ta cảm thấy bị áp bức.

Như là…

Giống như một bản sao của Lệ Hữu Tuấn vậy!

Tô Duy Hưng quay lại và đi đến trước mặt của Đồng Hào, mỉm cười, đột nhiên giơ bàn tay của mình lên.

Đồng Hào dường như cũng bị dọa hỏng ôi, lập tức hét lên, và ngồi xổm xuống, ôm Tô Duy Hưng chỉ mỉm cười vỗ trên trán của cậu ta: “Mặc dù tôi đã đạt đến taekwondo đai đen, nhưng tôi vừa rồi không có động thủ, bây giờ cũng sẽ không đánh cậu. Thay vào đó … tôi cũng muốn cảm ơn cậu, nếu không phải vì cậu, tôi đã không có cha sớm như vậy. Tuy nhiên, lần sau nếu cậu bắt nạt một đứa trẻ khác, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy đâu!”

“Á, mẹ ơi, đáng sợ quá” Đứa trẻ khóc vì sợ hãi và chạy về phía mẹ.

Tô Duy Hưng là thứ quỷ quái gì vậy?

Vừa rồi rõ ràng còn bị đánh cho nằm trên mặt đất và khóc.

Bây giờ làm thế nào lại hung dữ như vậy, thật sợ hãi!

Khi nhìn thấy người phụ nữ lúc trước vẫn còn hung hăng, bây giờ cũng chạy trốn như con trai mình, Tô Mỹ Chi vui mừng đến khuôn mặt xinh xăn đỏ hồng.

“Cha, cha thật là lợi hại!”

Tô Mỹ Chi nhảy vào vòng tay của Lệ Hữu Tuấn và mỉm cười như một bông hoa.

Cô bé quay đầu lại và vẫy tay với mẹ của mình: “Mẹ đến nhanh đi, cha hứa sẽ đưa chúng con đi chơi công viên với nhau nếu mọi chuyện suôn sẻ ..”

Tô Mỹ Chỉ bịt miệng mình trước khi nói hết câu.

“Mỹ Chi, cái gì mà mọi chuyện đều suôn sẻ..” Tô Kim Thư cảm thấy mình sắp nằm bắt được một thông tin quan trọng.

Cô bé không trả lời, cô nhìn chằm chăm vào Tô Duy Hưng, và cô nhìn thấy cái nhìn rõ ràng của cậu bé: “Có phải hai đứa con đã giấu mẹ điều gì đó không?”

“Leng keng, leng keng Điện thoại trong túi vẫn kêu, như thể nếu.

Tô Kim Thư không bắt thì nó sẽ kêu mãi mãi.

“Mẹ ơi, hay là mẹ nên nghe điện thoại trước đi? Lỡ là ông giám đốc gọi thì sao?” Tô Duy Hưng mỉm cười tinh nghịch nhắc nhở cô.

Tô Kim Thư nhăn nhó, không còn cách nào đành lấy điện thoại ra.

Vừa nhìn vào, quả thật là giám đốc Lưu gọi tới.

“Hãy đợi đó ..’ Ngay lập tức, Tô Kim Thư trả lời điện thoại với giọng nói nhẹ nhàng và kính trọng.

“Bác sĩ Tô, có chuyện rồi, cô mau về đi.”

Tô Kim Thư thay đổi: “Có chuyện gì vậy ạ”

“Chuyện liên quan tới mạng người. Tôi không quan tâm cô đang ở đâu. Nửa tiếng sau tôi muốn nhìn thấy cô.”

Tính mạng?

Lòng Tô Kim Thư nặng tru: “Được, tôi lập tức quay về”

Lệ Hữu Tuấn thấy sắc mặt cô không tốt, lập tức ôm hai đứa trẻ lại hỏi: “Sao vậy?”

Tô Kim Thư vội vàng, không tiếp tục tính toán với một tờ giấy chứng nhận kết hôn nữa, gấp gáp nói: “Bệnh viện có việc gấp, hai đứa trẻ …”

“Mẹ ơi, mẹ đi đi. Chúng con sẽ chăm sóc cha thật tốt, đừng lo!”

Tô Duy Hưng vỗ vào ngực.

Tô Kim Thư trượt chân, mém nữa không đứng vững.

Đang chuẩn bị đón taxi, một chiếc rolls Royce đen đậu trước mặt cô.

“Anh Lệ?”

Lệ Hữu Tuấn chớp mắt: “Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã lãnh rồi, bây giờ chúng ta là một cặp vợ chồng hợp pháp. Bà Lệ xin hãy cẩn thận lời nói của cô.”

*….” Tô Kim Thư bị cứng họng.

Bây giờ những người giàu đều đã buồn chán đến mức này sao?

Chơi đùa như này rất thú vị đúng không?

“Từ đây đến bệnh viện là hai mươi phút, em đã trì hoãn ba phút rồi, nếu tiếp tục đứng nữa, em sẽ bị trễ đấy” Lệ Hữu Tuấn nhắc nhở.

Lục Anh Khoa cũng rất phối hợp mở cửa xe cho cô: “Xin mời mợ chủ”

Da đầu Tô Kim Thư cứng lại, nói ơn rồi đi vào trong xe.

Chiếc xe đắt tiền màu đen bắt đầu đi vào dòng xe.

Cửa sổ bị kéo lên, và qua tấm kính, cô nhìn chằm chằm vào Lệ Hữu Tuấn.

Anh cao ráo, tay phải ôm Tô Mỹ Chỉ, tay trái giữ Tô Duy Hưng.

Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng lúc nhìn Tô Mỹ Chi lại là một nụ cười nhẹ nhàng.

Hai người thì thầm trông rất thân mật, giống như một người cha và con gái thật sự …

Cảnh này, thực sự đẹp!

Trong lúc Tô Kim Thư đang suy nghĩ, Lệ Hữu Tuấn đang ngồi đấy bỗng cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về cảm phía này.

“Ối!”

Tô Kim Thư giật mình, theo phản xạ cúi xuống phía dưới cửa sổ, suýt nữa ngã khỏi ghế ngồi.

Nhìn thấy sự xấu hổ của mợ chủ mới trong gương chiếu hậu, Lục Anh Khoa nhịn cười: “Thưa cô, đó là tấm kính một mặt, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong”

“Khụ … oh” Tô Kim Thư gãi đầu.

Đột nhiên cảm thấy rằng mợ chủ mới có một chút dễ thương: “Lại nói, mợ chủ là đang nhìn chồng của mình, hoàn toàn có thể quang minh chính đại nhìn không cần phải lén lút”

“Ai, ai nói tôi lén nhìn? Tôi… tôi bị trượt chân” Tô Kim Thư cố gắng chống chế.

Chiếc xe chạy vào dòng xe.

Tô Kim Thư nhìn vào cuốn sổ nhỏ màu đỏ trong tay.

Nó ghi rõ ràng là “giấy chứng nhận kết hôn”

Cô…kết hôn rồi sao?

Có hơi cẩu thả quá không?

Không đúng! Không đúng!

Tô Kim Thư, mình đang nghĩ cái quái gì vậy?

Lệ Hữu Tuấn là ai chứ?

Tổng giám đốc tập đoàn Lệ Thiên!

€ó lẽ vì lợi ích của hai đứa con nên hôm nay anh đã kéo cô đi làm giấy chứng nhận kết hôn.

Phải, phải chính là như thế.

Cô nhất định không thể cho là thật.

Sau khi nghĩ ra điều đó, Tô Kim Thư lấy điện thoại và gọi cho Lệ Hữu Tuấn.

Bình Luận (0)
Comment