Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 345

Chương 345: Giáo sư Lục có thể công khai trước mặt mọi người hay không?

Lâm Thúy Vân bị hoảng sợ không thể chịu đựng nổi nữa liền vung tay lên cho anh ấy một cá tát.

“Bốp” một tiếng giòn vang.

Liễu Minh Hào bị một cái tát này làm cho ngây ngốc, cứng đờ tại chỗ.

Lâm Thúy Vân quả thật là sắp bị anh ấy chọc tức chết, mở to đôi mắt tròn xoe trừng lên, hung hăng nhìn chăm chẵm vào anh ấy: “Liều Minh Hào, em nói cho anh biết em rất ghét anh! Chỉ cần nhìn thấy anh nhiều hơn một chút là em lại cảm thấy chán ghét! Cho nên anh hãy chết tâm đi, anh  nghe cho rõ đây, cho dù em có làm tiểu tam cho.

Lục Mặc Thâm, cũng tuyệt đối sẽ không chọn anh!”

Nói xong những lời này, Lâm Thúy Vân lập tức xoay người nhanh chóng chạy đi.

Liễu Minh Hào cứ như vậy đứng yên tại chỗ, anh ấy ngơ ngác nhìn bóng lưng của Lâm Thúy Vân rời đi, vô cùng không cam lòng.

Mãi cho đến khi bóng dáng của Lâm Thúy Vân hoàn toàn biến mất, lý trí của Liêu Minh Hào mới chậm rãi quay trở về bình thường Trong cổ họng của anh ấy mang theo sự khinh miệt, cười lạnh một tiếng: “Tất cả những gì vừa xảy ra, cô đều có thể tận mắt nhìn thấy chứ?”

‘Sau khi lời nói vừa dứt, một thân ảnh cao gầy từ phía sau núi giả của hồ nhân tạo đi ra.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền áo, trên mặt của cô ấy đeo một chiếc kính râm màu đen thật to che đi hơn phân nửa khuôn mặt to bằng bàn tay đó.

‘Sau khi xuất hiện, cô ấy đã hạ thấp vành nón của mình thêm một chút nữa, đôi môi đỏ tươi gợi lên ý cười cay đắng.

Tay phải của cô rũ xuống bên cạnh, một vài bức ảnh nắm ở trong lòng bàn tay đã bị cô bóp cho biến dạng.

“Anh cứ định như vậy mà thích Lâm Thúy Vân?”

Đối mặt với câu hỏi của người phụ nữ, Liễu Minh Hào gắt gao nắm chặt nắm đấm: “Ngay từ đầu tôi chỉ cảm thấy cô ấy có vóc dáng hoàn mỹ, bộ dạng xinh đẹp nên chỉ muốn gọi điện thoại chơi đùa. Thật không ngờ lại bị cô ấy cự tuyệt. Cô ấy càng từ chối thì tôi lại càng muốn chinh phục, hôm qua khi nhìn thấy cô hôn một người đàn ông khác, tôi bỗng nhiên phát hiện ra tôi quả thật là ghen tị đến phát điên Người phụ nữ đó hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên, vần là không thể chiếm được một thứ gì đó vô cùng trân quý! Ngược lại tôi đang có một kế hoạch, tôi nghĩ là có thể làm cho hai người chúng †a đều đạt được thứ mà bản thân mong muốn…

Lúc này Tô Kim Thư đang đứng chờ Lâm Thúy Vân trên con đường bên cạnh hồ nhân tạo.

Không lâu sau đó thì thấy cô ấy chạy ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi.

“Thúy Vân, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?”

“Đừng nói nhiều như vậy, chúng ta mau đi thôi!”

Tô Kim Thư bị cô ấy túm lấy, một đường nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước.

“Cậu nói cho mình biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải Liễu Minh Hào bắt nạt cậu hay không?”

“Tớ cảm thấy Liễu Minh Hào kia có chút kỳ quái, sau này chúng ta phải cẩn thận một chút, tốt hơn hết là nên tránh xa anh ta”

“Được”

Hôm nay có một tiết học là của Lục Mặc Thâm.

Toàn bộ chỗ ngồi và bậc thang bên trong phòng học liền giống như thường lệ đều bị đám sinh viên mê muội Lục Mặc Thâm chặn lại không có lối đi Giờ học của giáo sư Lục có chất lượng vô cùng tốt, trong suốt quá trình giảng bài mọi người đều lắng nghe rất nghiêm túc.

90 phút trôi qua rất nhanh.

Hai tiết học kết thúc, Lục Mặc Thâm tắt máy chiếu, hai tay mở rộng chống đỡ trên bục giảng: “Hôm nay nội dung mới nói đến đây thôi, mười phút còn lại mọi người có thể bắt đầu đặt câu hỏi.”

Đợi sau khi hai hoặc ba chàng trai đầu tiên hỏi xong một số câu hỏi liên quan đến học thuật.

Tiếp theo có một cô gái được gọi tên, vô cùng phấn khích đứng dậy.

Ánh mắt hâm mộ của các bạn gái xung quanh đều ùn ùn kéo đến, mặc cho ai cũng đều nhìn thấy được, trong mắt của cô gái như có vô số trái tìm màu hồng muốn bắn ra ngoài: “Giáo sư Lục, em có thể hỏi một câu hỏi không liên quan gì đến nội dung lớp học được hay không ạ?”

Lục Mặc Thâm đưa tay đẩy gọng kính trong suốt, giọng nói nhã nhặn: “Có thể”

Chỉ thấy cô gái kia chớp chớp mắt một cái, sau đó đột nhiên lớn tiếng mở miệng: “Giáo sư Lục, lần trước trong giờ học có một bác gái chạy đến đây nói rằng bà ấy là mẹ vợ của thầy! Thầy thật sự đã kết hôn rồi sao? Nếu vấn chưa kết hôn vậy bây giờ thầy có bạn gái hay không?”

Trong lớp học, Tô Kim Thư nghe thấy câu hỏi sắc bén như vậy thì vẻ mặt cũng trở nên khiếp sợ.

Cô vô thức quay đầu nhìn về phía Lâm Thúy Vân.

Lâm Thúy Vân vô cùng vô tội liếc mắt một cái: “Có liên quan gì đến tớ chứ? Sao cậu lại nhìn tớ?

Tô Kim Thư hết sức im lặng lắc đầu, hạ thấp giọng nói: “Không phải tớ nhìn cậu, mà là Lục giáo sư…”

Cái gì?

Trên bục giảng, Lục Mặc Thâm lúc này đang †ao nhã đứng ở đó, vẻ mặt của anh ta vô cùng ôn nhu, ánh mắt cưng chiều nhìn về phía hai người các cô.

Tô Kim Thư đương nhiên hiểu được người anh nhìn chäm chẳm là ai Lâm Thúy Vân nghỉ hoặc ngẩng đầu, sau đó đụng phải ánh mắt của Lục Mặc Sâm, mày của cô ấy nhíu lại.

Trong mắt của Lâm Thúy Vân, ánh mắt này của anh †a có vẻ vô cùng lưu manh, cô ấy vô thức.

nổi da gà Những cái này có thế bỏ qua, nhưng đáng sợ hơn chính là Lục Mặc Thâm lại không trả lời câu hỏi mà thay vào đó lại nhìn cô ấy với đôi mắt mập mờ như vậy. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người cũng rơi xuống trên người của cô ấy.

Cả phòng học ngay lập tức nổ tung, những nữ sinh đó không dám tin trừng mắt thật lớn: “Trời ơi, tại sao giáo sư Lục lại nhìn Lâm Thúy Vân chảm chằm vậy? Sẽ không phải thật sự là những chuyện mà tôi đang nghĩ đó chứ?”

“Chẳng lẽ bạn gái của giáo sư Lục là Lâm Thúy Vân: “Không có khả năng, tôi nhớ rõ hai người bọn họ trước kia rõ ràng là như nước với lửa, vô cùng bất hòa!”

“Trời cao biển rộng không có gì là không thể xảy ra, nói không chừng hai người bọn họ bê ngoài chỉ đang tỏ ra bất hòa nhưng thật ra là đang ngấm ngầm qua lại thì sao”

“Tôi khinh, nếu thật sự như vậy thì chẳng phải là giáo sư Lục như hoa như ngọc đã bị cảm vào một bãi phân trâu hay sao?”

“Cậu mau câm miệng đi, có vẻ như Lâm Thúy.

Vân đang muốn đến đây đánh cậu đó”

Lúc này Lâm Thúy Vân quả thật là vô cùng tức giận, làm sao mà cô ấy còn ngồi yên được chứ?

Hai tay võ mạnh lên bàn học, phắn nộ đứng dậy.

Tô Kim Thư vội vàng giữ chặt cô ấy lại.

“Kim Thư, cậu có nghe thấy không? Đám mê trai này vậy mà lại dám nói tớ là một bãi phân trâu? Thật sự là không thể nhịn nổi! Tớ mà không đánh cho mặt của bọn họ nở hoa thì tớ không thể chịu được mà”

“Được rồi, bọn họ chỉ là đang ghen tị với cậu mà thôi!”

Tô Kim Thư vội vàng thuận khí cho cô ấy.

Tình cảnh lúc này loạn thành một đoàn, nữ sinh vừa rồi đặt câu hỏi vẫn không chịu bỏ qua, †ầm mắt của cô ta gắt gao đuối theo Lục Mặc.

Thâm: “Giáo sư Lục, sao thầy không trả lời câu hỏi của em?”

Lúc này, Lục Mặc Thâm rốt cuộc cũng chịu mở miệng: ‘Không sai, tôi thật sự đã có bạn gái rồi”

“Trời ơi, đây quả thật là một tin tức sấm sét giữa trời quang mài”

Một loạt tiếng kêu rên đột ngột bùng phát trong lớp học.

Nữ sinh kia rõ ràng cũng vô cùng thất vọng, nhưng cô ta vẫn nhịn không được truy hỏi thêm: “Vậy giáo sư Lục, thầy có thể cho bọn em biết bạn gái của thầy rốt cuộc là ai hay không?”

Không biết tại sao, khi nghe thấy câu hỏi này, Lâm Thúy Vân đột nhiên lại cảm thấy sau cổ trở nên lạnh lẽo.

Cô ấy cẩn thận ngẩng đầu, phát hiện Lục Mặc.

Thâm lại tiếp tục dùng ánh mắt mập mờ đó nhìn chảm chẵm vào mình.

“Nếu các em đều tò mò như vậy thì tôi cũng sẽ không giấu diếm nữa.

Lục Mặc Thâm cười cười, sau đó tay phải chậm rãi nhấc lên: “Kỳ thật, cô ấy chính là…”

Mục tiêu của anh ta vô cùng rõ ràng không có một chút sai lệch, chính là đang chỉ thẳng về hướng mà Lâm Thúy Vân đang đứng.

Chỉ có trời mới biết, ngay lúc này trái tim của Lâm Thúy Vân dường như đã sắp từ trong miệng trực tiếp nhảy ra ngoài.

Trong ánh mắt của cô mang theo cầu xin và phần nộ, còn có dục vọng uy hiếp trần trụi.

Lục Cầm Thú, anh dám!

Nếu anh dám nói ra nửa lời, tôi sẽ liều mạng với anh ngay bây giờ!

Nhưng sự phân nộ của cô ngay lúc này cũng không làm ảnh hưởng tới Lục Mặc Thâm đang đứng đó.

Sau đó bỗng nhiên liền nghe được anh ta đột ngột mở miệng nói: ” Lâm Thúy vân.”

Đệch!

Bình Luận (0)
Comment