Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 349

Chương 349: Chúng ta cùng nhau ôn lại chuyện xưa, cô nghĩ như thế nào?

Vì thế Tống Chỉ Manh nhanh chóng hạ giọng: “Khúc Thương Ly, anh chỉ cần đồng ý giúp tôi một việc này là được rồi! Anh có quan hệ tốt với giáo sư Thẩm như vậy, đi gặp anh ta một lần không khó như vậy chứ? Điều đó thực sự rất quan trọng , tôi cầu xin bạn, giúp tôi được không? “

“Rất quan trọng đối với cỡ Bên trong con ngươi sâu thẩm của Khúc Thương Ly, phảng phất như có thứ gì đó lóe lên.

Giống như đột nhiên nghĩ đến một chuyện gì đó ánh mắt của anh ấy nhìn chảm chăm vào Tống Chỉ Manh, sau đó liền xuất hiện thêm một tia nghi ngờ.

“Cô là vì Lệ Hữu Tuấn nên mới tới đây tìm tồi?”

Khi nghe thấy tên Lệ Hữu Tuấn, ánh mắt của Tô Kim Thư sáng lên, vội vàng đẩy khuỷu tay của anh: “Anh Lệ, anh bị điểm danh rồi kìa! Anh nhờ chị Chỉ Manh giúp đỡ chuyện gì vậy?”

Trên gương mặt của Lệ Hữu Tuấn cũng không có biểu hiện gì, nói: “Đây vốn là do chị ấy nợ anh, anh mặc kệ chị ấy phải dùng biện pháp gì, chỉ căn lấy được đồ cần lấy là được”

Tô Kim Thư nhíu mày, trong lòng vô cùng tò mò, Rốt cuộc đó là cái gì mà ngay cả Lệ Hữu Tuấn dù có muốn cũng không thể lấy được vậy chị Lại còn khiến cho Ảnh Hậu Tống phải thần thần bí bí như vậy, Mà trên hành lang lúc này, vẻ mặt của Tống Chỉ Manh hiện lên sự kinh ngạc nhìn thẳng vào Khúc Thương Ly, giống như là điều kiện có phản xạ, mở miệng: “Làm thế nào mà anh lại biết được?”

Khúc Thương Ly lạnh lùng cười một tiếng “Quả đúng là phong thủy luân phiên xoay chuyển, thật sự không nghĩ tới tôi lại có thể nhìn thấy được một công chúa kiêu ngạo như cô lại hạ giọng cầu xin tôi? Nhớ lúc trước, khi cô và tôi ở bên nhau, nếu như cô cũng có thái độ như thế này, nói không chừng chúng ta cũng không cần phải chịu nhiều khố sở như vậy”

Lúc này, Tống Chỉ Manh cảm thấy trong mình đầu chợt lóe lên hình ảnh của quá khứ, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên.

“Khúc Thương Ly, hai chúng ta hiện tại đang nói chuyện chính sự, anh đừng có kiếm cớ nói Đông nói Tây với tôi những chuyện không có ý nghĩa như vậy”

Khúc Thương Ly đột nhiên lại bước lên một bước kéo gần khoảng cách với cô: “Có thật là vậy không, nếu như tôi chịu giúp cô chuyện này, thì tôi có nói cái gì cô cũng đồng ý làm theo?

Tống Chỉ Manh nhíu mày, thể hiện rất rõ ràng là cô ấy đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó.

Tên Lệ Hữu Tuấn kia quả thật là máu lạnh đến biến thái.

Lần trước cô thiếu chút nữa đã không cẩn thận làm hỏng chuyện của chú ấy, nếu mà bây giờ vắn không thể lấy được thứ kia, chú ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Nghĩ tới đây, Tống Chỉ Manh giật mình, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần anh đồng ý giúp tôi, chuyện gì tôi cũng đều có thể làm”

“Hai”

Khúc Thương Ly không thể nhịn được, lập tức bật cười.

Có điều tiếng cười đó cũng không phải là tiếng cười vui vẻ từ đáy lòng, mà ngược lại nó mang theo sự châm chọc và khiêu khích một cách rõ ràng.

Đôi mắt sâu thẩm của anh ấy nhìn chăm chăm vào Tống Chỉ Manh, quả thật giống như là hận không thể nuốt chửng cô vào bụng: “Thật đúng là tình nghĩa sâu đậm!”

Không nghe ra lời này mang ý tứ châm chọc, Tống Chỉ Manh thậm chí còn có chút đắc ý.

“Không đúng sao, cũng không nhìn xem Tống Chỉ Manh tôi là ai chị “Vậy thì được rồi”

Khúc Thương Ly đột nhiên nắm lấy cánh tay của cô ấy, xoay người đi về phía cửa.

Tống Chỉ Manh bị giật mình, cổ tay cô ấy bị nắm rất chặt, mơ hồ truyền đến cảm giác đau đón.

Bước chân của Khúc Thương Ly còn rất lớn, căn bản là mặc kệ cô có đi theo kịp hay không.

‘Sau khi cô đi theo được vài bước thì rốt cuộc cũng cảm giác được là cảm xúc của Khúc Thương Ly dường như có một chút gì đó không đúng lắm Tống Chỉ Manh hơi bối rối, vội vàng đưa tay năm lấy cổ tay của anh ấy: “Khúc Thương Ly, anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra, anh đang làm cái gì vậy hả? Có chuyện gì chúng ta cứ nói ở đây là được rồi”

Khúc Thương Ly bị cô đánh trúng cũng có chút không kiên nhắn, buông tay thả cô ấy ra.

Giày cao gót của Tống Chỉ Manh bị treo một cái, cô ấy trực tiếp ngã đụng vào tường, đau đến mức khuôn mặt nhỏ bé của cô ấy cũng trở nên trắng bệch.

“Khúc Thương Ly, có phải anh bị điên rồi hay không?”

Khúc Thương Ly nhanh chóng nhào tới, lạnh lùng nhìn chăm chăm cô ấy.

“Không phải cô đã nói có thể vì Lệ Hữu Tuấn mà chuyện gì cũng đồng ý làm theo hay sao?”

Tống Chỉ Manh mơ hồ cảm thấy có hơi không được thích hợp, hỏi lại: “Lời này của anh rốt cuộc Khúc Thương Ly nằm lấy cổ tay của cô ấy, ánh mắt của anh giống như đang muốn ăn thịt người “Nếu như cái gì cô cũng đồng ý làm theo, vậy thì cùng tôi lên giường chắc cũng không phải là chuyện gì lớn đúng chứ?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Chỉ Manh lập tức trắng bệch: “Anh… Anh đang nói cái gì vậy hả!”

Đôi mắt của Khúc Thương Ly còn đang hừng hực lửa giận, đầu ngón tay với những khớp xương rõ ràng dừng lại trên đôi môi của cô, chậm rãi ma sát một cách tỉnh tế.

“Tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy rồi, nhưng tư vị của cô ở trong đầu tôi vẫn luôn không thể phai nhạt được. Tiếng thở dốc của cô, sự sít chặt tinh tế của cô, còn có bộ dáng cô kêu tôi không cần phải dừng lại, gọi tôi là anh trai Thương Ly. Nếu đã không thể quên vậy thì chúng †a cứ dành ra một đêm ôn lại chuyện cũ một chút? Nếu làm như vậy, chẳng những là tôi được phát tiết mà ngay cả cô cũng có thể đạt được nguyện vọng, cô thấy thế nào?”

“Bốpi”

Trong cơn giận dữ, Tống Chỉ Manh lập tức vung tay tát anh ấy một cái.

Bởi vì tức giận muốn điên lên rồi, cho nên lực đạo trên tay của cô ấy cũng không có một chút sự không chết nào.

Khuôn mặt tuấn tú của Khúc Thương Ly bị đánh nghiêng qua một bên.

Nhưng mà hình như anh ấy cũng không hề tức giận, chỉ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má phải vừa bị đánh của mình, đáy mắt lộ ra ý cười châm chọc: “Vừa rồi không phải còn nói cái gì cũng đồng ý làm theo hay sao? Tình cảm của cô cùng lắm cũng chỉ được như thế”

Nói xong lời này, Khúc Thương Ly không chút do dự xoay người rời đi Chỉ để lại một mình Tống Chỉ Manh ngơ ngác đứng tựa vào vách tường, hốc mắt đỏ lên.

Trong phòng, Tô Kim Thư đã từ xa chứng kiến được tất cả những chuyện này khế hô lên một tiếng: “Trời ơi, chị Chỉ Manh vừa mới tát Khúc Ảnh Đế một cái!”

Bởi vì lúc hai người bọn họ nói chuyện đã đi ra ngoài kéo dãn ra một khoảng cách rất xa, cho nên Tô Kim Thư cũng không thể nghe được đối thoại giữa bọn họ.

Nhưng một cái tát vang dội mà thanh thúy vừa nấy, cô lại có thể nhìn thấy một cách vô cùng rõ ràng.

Lệ Hữu Tuấn có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi: ‘Xem ra, công việc bận rộn này cũng không thể trông cậy vào cô ấy được nữa.”

“Vậy chúng ta có cần phải đi qua xem thử hay không?”

“Hay là thôi đi, nếu như em gặp phải cảnh tượng khó xử như vậy thì chắc là cũng không muốn bị người quen bắt gặp có đúng hay không?”

Nói xong câu này, Lệ Hữu Tuấn nhanh chóng đặt đũa xuống, hỏi: ‘Ăn no chưa?”

Tô Kim Thư gật đầu.

“Vậy thì theo anh trở về công ty”

Nói về văn phòng của Lệ Hữu Tuấn thì thật ra Tô Kim Thư cũng đã đã tới đây mấy lần rš Chỉ là mỗi một lần đều không có ở lại lâu thì đã phải lập tức rời đi.

Cô vốn tưởng rằng Lệ Hữu Tuấn kêu cô tới đây là vì có chuyện gì cần dặn dò sắp xếp, kết quả là ngay sau khi hai người trở lại văn phòng thì anh đã bắt đầu đi làm việc.

Ngồi ở phòng khách bên ngoài hơn mười phút, Tô Kim Thư thật sự có cảm giác không thế ngồi im được.

Cô dứt khoát đứng lên đi vào trong thư phòng, vươn ra nửa cái đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn: “Hữu Tuấn, nếu như anh phải làm việc bận rộn như vậy, hay là em quay trở về trước…”

Không đợi lời cô nói xong, Lệ Hữu Tuấn đã nhanh nhẹn dừng công việc trong tay lại, ngẩng đầu bình tính nhìn cô một cái.

Sau đó vẻ mặt của anh lạnh lùng lấy điện thoại di động ra: “Đạo diễn Phương, đem kịch bản bộ phim mà Tô Kim Thư cần đọc giao đến tống bộ của tập đoàn Lệ Thiên.”

Tô Kim Thư vừa nghe lời này của anh liền trợn tròn mắt: “Lệ Hữu Tuấn, anh làm gì vậy?”

Lệ Hữu Tuấn cúp điện thoại, nói: “Không phải em sợ ảnh hưởng đến tiến độ hậu kỳ của bộ phim sao? Vậy thì tiếp tục làm việc ở đây”

Tô Kim Thư: “…”

Bạo quân, tên này quả thực là bạo quân mài Nửa giờ sau, Phương Trí Thành đã nhanh chóng phái người đưa kịch bản tới đây.

Trợ lý Lâm kết nối với điện thoại nội tuyến của Lệ Hữu Tuấn: “Boss, bên ngoài có người muốn gặp cô Tô.”

Lúc này Lệ Hữu Tuấn đang để điện thoại ở chế độ loa ngoài cho nên câu nói này của trợ lý Lâm, Tô Kim Thư cũng nghe được.

Bình Luận (0)
Comment