Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 376

Chương 376: Người này có một không hai

Lúc này Bối Bối sấn tới phía trước, hai mắt phát ra ánh sáng lấp lánh.

Cô ấy chỉ vào bức ảnh và vô cùng hào hứng: “Đây này đây này, đây chính là người mà em nói đó, nổi bật thế này thì không sai vào đâu được.”

Mộ Mắn Loan thần thờ nhìn vào bức ảnh ở góc trên bên phải của tập hồ sơ.

Trái tìm cô ta như bị dòng điện dữ dội kích hoạt, bắt đầu đập loạn xạ một cách không thể kiểm soát được, giống như nó có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.

Trong khoảnh khắc đó, hô hấp của Mộ Mần Loan như muốn dừng lại Trong suy nghĩ của cô ta chỉ còn lại một mảnh trống rỗng, thậm chí cô ta còn không biết mình nên đặt tay chân ở đâu cho phải nữa Bối Bối ở bên cạnh vẫn chưa phát giác ra điểm bất thường của cô ta.

‘Vấn không ngừng huyên thuyên: “Chị Mắn Loan, em nói thật ấy chứ, dù đàn ông trong giới giải trí trông cũng khá là đẹp trai nhưng không ai có thần thái bằng người này hết. Chị nhìn anh ta xem, mặc dù chỉ lộ ra một phần nhỏ khuôn mặt, lại còn đội mũ lưỡi trai nhưng nhìn khí thế của anh ta thì không giống…”

Mộ Mẫn Loan ngơ ngác nhìn người trong bức ảnh, đôi mất bị vành mũ che khuất, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng quyến rũ.

Nhưng chỉ vỏn vẹn một nửa khuôn mặt này thôi mà cũng đã cực kỳ xuất chúng rồi Mộ Mẫn Loan dùng bàn tay run rẩy ấn chặt lòng ngực, cố gắng hết sức để bản thân có thể, nói chuyện một cách bình thường nhất có thể: “Anh ta… Anh ta đang ở đâu?”

Bối Bối sững sờ một chút, sau đó mới kịp phản ứng được “anh ta” mà Mộ Mẫn Loan nói đến chính là người nào.

“À! Chị đang nói cái anh vệ sĩ này đúng không, hiện tại anh ta đang ở cùng những người khác trong phòng khách sát bên để đợi chị dậy, hay là bây giờ em gọi bọn họ qua để chị nhìn thử nhé?”

Bối Bối còn chưa dứt lời thì Mộ Mẫn Loan đã vén tấm chăn ra khỏi người và nhanh chóng bước xuống giường.

Cú nhảy lầu mới đây đã làm chân cô ta bị thương, lúc này, hai chân vừa chạm đất thì cơn đau đã lập tức ập đến khiến khuôn mặt cô ta trắng bệch, trực tiếp ngã xuống mặt đất.

“Chị Mẫn Loan, chị đang làm gì thế này?”

Bối Bối bị hành động này của cô ta dọa cho giật mình, khuôn mặt của cô ấy cũng lập tức biến sắc.

Mộ Mãn Loan khẩn trương đến độ hai tay đều run run, Cô ta dùng sức nắm lấy tay Bối Bối và nỗ lực đứng lên: “Đưa tôi qua đó đi”

Nói xong, cô ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bối Bối vần còn đang ngớ người, Mộ Mẫn Loan dứt khoát đẩy cô ấy ra và tự mình loạng choạng bước ra ngoài.

Bối Bối bị sốc trước hành động đột ngột này của cô ta.

Rõ ràng là cô ấy vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng vần nhanh chóng đuổi theo.

Phòng nghỉ ở ngay cuối hành lang, Mộ Mắn Loan vừa bước ra khỏi cửa thì chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng quay trở lại phòng bệnh.

Cô ta hốt hoảng, lật đật kéo lấy tay của Bối Bổi: “Túi đâu, túi xách của tôi đâu? Túi xách của tôi ở đâu Bối Bối vội vã lấy túi xách từ trong phòng bệnh ra đưa cho cô ta.

Mộ Mẫn Loan nhận lấy xong thì gấp gáp lục tìm thứ gì đó bên trong.

Cuối cùng, vì quá cuống nên cô ta đã trực tiếp dốc hết đồ trong túi xuống đất.

Sau đó nhanh chóng lấy ra một cây son rồi bôi lên môi trong tình trạng tay run lẩy bẩy.

Sau khi cô ta vịn vào tường đứng dậy được rồi thì nhanh chóng bước về phía phòng nghỉ VIP ở bên cạnh, vừa đi vừa dùng những ngón tay ra sức chải chuốt lại đầu tóc.

Nếu không có Bối Bối ở bên cạnh cưỡng chế chặn lại, e rằng vừa rồi cô ta đã trực tiếp xé bỏ.

băng gạc trên đầu mình luôn rồi Bối Bối hốt hoảng chạy theo sau cô ta, phát hiện rằng hành vi cử chỉ lúc này của cô ta khác rất xa sovới hình tượng nữ thần kiêu ngạo thường thấy.

Bộ dạng này giống như cả cơ thể đều đang run rẩy.

“Chị Mẫn Loan, đi chậm thôi”

Bối Bối dìu cô ta, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng nghỉ VỊP ra.

Lúc này, trời đã xế chiều, ánh nắng vàng nhạt hắt vào qua ô cửa số sát đất.

Trên ghế sô pha trong phòng nghỉ rộng rãi, bảy tám người đàn ông đang ngồi yên lặng.

Mộ Mắn Loan cứ đứng ở cửa như thế, mạch máu khắp người dường như đã đông cứng lại ‘Vừa nhìn thoáng qua cô ta đã lập tức thấy được người đàn ông ngồi ở qóc trong cùng, trên người mặc một bộ đồ vệ sĩ màu đen.

Người đàn ông đội một chiếc mũ lưỡi trai và trùm thêm chiếc mũ áo trên áo khoác của vệ sĩ.

‘Vành mũ che đi đôi mắt của người nọ, trên môi lộ ra nụ cười vô lại giống như trong ảnh, tùy tiện nhưng quyến rũ.

Mộ Mẫn Loan y như bị sét đánh, cả người đột nhiên không thể cử động được Người đàn ông thản nhiên ngồi đó, ánh mắt rũ xuống Động tác của anh ta vô cùng lười biếng, nhưng lại có sức quyến rũ làm khuynh đảo chúng sinh.

Toàn thân tràn ngập một loại khí chất hoàn toàn tự nhiên khiến người ta không dám quấy rầy, không dám tiếp cận.

Mộ Mẫn Loan chỉ cảm thấy đầu óc trống rông, còn thân thể thì không tự chủ được mà đi về phía người đàn ông.

Khi mọi người trong phòng nghỉ vừa nhìn thấy Mộ Mẫn Loan thì đồng loạt đứng lên, lịch sự đánh tiếng chào hỏi.

Nhưng lúc này, trong mắt Mộ Mẫn Loan hoàn toàn không còn nhìn thấy bất kì ai khác.

Càng đến gần anh ta thì nhịp thở của cô ta càng trở nên gấp gáp.

Dưới lớp áo bệnh nhân rộng thùng thình, tay chân cô ta đồng thời bắt đầu run rấy một cách mất kiểm soát, hô hấp cũng trở nên hồn loạn Cuối cùng cô ta cũng đứng trước mặt anh ta.

Phải đến lúc này, dường như người đàn ông mới phát hiện ra có người đang đến trước mặt mình.

Khóe miệng anh ta khẽ cong lên, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Bốn mắt chạm nhau, người đàn ông đứng dậy.

Khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của anh ta nhếch lên một nụ cười quyến rũ.

Mặt mũi sáng sủa, môi mỏng gợi cảm, quả là gương mặt anh tuấn không gì sánh nổi.

Ngay cả Bối Bối ở phía sau Mộ Mẫn Loan cũng không khỏi choáng váng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông.

Cô ấy đã đi theo Mộ Mắn Loan nhiều năm như vậy, đã từng nhìn thấy vô số người đàn ông từng hợp tác với Mộ Mẫn Loan, trong số đó không phải là không có ai đẹp trai, nhưng đẹp trai và có khí chất cỡ như người đàn ông trước mặt thì thật sự là không có được người nào.

Người đàn ông này trên ảnh đã toát ra khí thế không gì sánh kịp.

Hiện tại được nhìn bản gốc ở cự ly gần thế này thì càng thêm “giết người”

Bối Bối thề với trời rằng đời này cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai đến như vậy!

Khó trách ảnh hậu Mộ Mẫn Loan cũng bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng thế này.

Dù gì thì người đàn ông như thế này quả thực là có một không hai mà!

Đẹp đến mức này mà vẫn còn chạy đi làm vệ sĩ sao?

Đúng là phung phí của trời mà!

Mộ Mẫn Loan chỉ biết đứng đó nhìn anh ta một cách ngây ngốc, như thể mọi thứ xung quanh đều biến mất.

Lúc này, cả thế giới dường như chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Người đàn ông trước mặt cứ như vậy mà đối diện với cô ta, một tay đút vào túi quần, tay kia lười biếng vung lên một cái, chiếc mũ áo rơi xuống vai, để lộ mái tóc ngắn màu nâu sẫm năng động, Nụ cười của anh ta vừa quyến rũ vừa hờ hững: “Cô Mộ, nhìn vẻ mặt của cô, có vẻ là định chọn tôi nhỉ?”

Chất giọng linh hoạt, khàn khàn, vô cùng hấp dẫn Nghe thấy anh ta mở miệng, Mộ Mẫn Loan cảm thấy linh hồn của mình sắp bị anh hút mất.

“Chọn.. anh sao?”

Mộ Mãn Loan ngây ngốc, hoàn toàn quên mất †ại sao mình lại đến đây.

Người đàn ông vấn cười như cũ, giọng nói quyến rũ: “Tên tôi là Âu Dương Hải, vệ sĩ của nhà cựu Công tước Philip ở Hoa Kỳ.”

“Âu Dương… Hải?”

Mộ Mẫn Loan lặp lại một cách máy móc, tầm mắt là một mảng mờ mịt ‘Vừa rồi, khi cô ta nhìn thấy bức ảnh thì đã loạng choạng chạy ra ngoài Vì vậy không kịp có thời gian để đọc bất kỳ thông tin nào khác.

Bình Luận (0)
Comment