Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 388

Chương 388: Lần này, sẽ không nhẹ tay nữa

Lâm Thúy Vân mặc dù bình thường không sợ trời không đất, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy gặp phải loại chuyện này, cho nên khi nghĩ lại, trong lòng vẫn là có chút sợ hãi.

Bây giờ khi nghe thấy sự sắp xếp của Lục Mặc Thâm như vậy, cô ấy cũng không nói lại nữa, mà chỉ ngoan ngoãn gật đãi Sau khi bôi thuốc cho cô ấy xong, Lục Mặc Thâm đứng dậy nói “Tôi sẽ gọi điện cho bác gái, đêm nay cô hấy ngủ ở đây đi “Tôi không muốn”

Lâm Thúy Vân dường như từ chối theo phản xạ có điều kiện.

Bước chân của Lục Mặc Thâm bỗng dừng lại một chút, sau đó anh ta quay lại nhìn cô ấy.

Lâm Thúy Vân ôm lấy ngực mình để phòng thủ, cô ấy giận dữ mà mím miệng “Anh có tiền án!”

“Cho dù tôi có say, thì tôi cũng đã dừng lại ở bước cuối cùng rồi. Điều đó rõ ràng cho thấy người yếu như sên như cô đổi với tôi mà nói thì thật sự không có chút hấp dẫn nào cả, cho nên cô yên tâm đi”

Lục Mặc Thâmnói xong những lời này, liền lập tức quay người rời đi.

Lâm Thúy Vân nằm sấp ở cửa nghe cuộc trò chuyện của anh ta với mẹ mình trong điện thoại: Đại khái nói rằng bản thân mình không sao, và sẽ ngủ lại nhà anh ta vào đêm nay.

Nói đến đây, Lâm Thúy Vân cũng được xem như là một người rộng lượng, vừa mới gặp phải chuyện kinh khủng như vậy, bây giờ lại vì mấy câu nói của Lục Mặc Thâm làm cho tức giận đến mức quên hết mọi chuyện.

Lúc này trong lòng cô ấy chỉ tràn đầy suy nghĩ về chuyện tối nay, nếu như Lục cầm thú dám có mưu đồ làm loạnnào với cô ấy, thì cô lấy ập tức sẽ cắt đi tiểu tiểu Thâm của anh ta.

Hai mươi phút sau, cô ấy từ từ bước ra khỏi phòng tắm.

Bởi vì đã mặc một chiếc áo sơ mi quá rộng trên người nên cô ấy rất mất tự nhiênkhi di chuyển Cô ấy ảnh giác liếc nhìn một lượt quanh phòng, trong phòng ngủ chính rộng rãi không hề có một bóng người Cô ấy quay người bước ra hành lang, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

Khi cô ấy quay lại và trở về phòng, thì phát hiện ra một tờ giấy nhãn trên chiếc tủ cạnh giường.

Có lẽ đó là của Lục Mặc Thâm để lại cho cô ấy: “Đêm nay tôicòn có chuyện phải giải quyết, cô tự mình đi ngủ đi”

“Đã muộn như vậy rồi mà còn phải tăng ca sao?”

Lâm Thúy Vân lẩm bẩm một cách đầy nghĩ hoặc, nhưng trong lòng cô ấy lại nhẹ nhõm hơn.

Đêm nay nếu không có sự quấy nhiêu của Lục cầm thú, bản thân cô ấy có lẽ sẽ có thể ngủ ngon giấc.

Tòa nhà trụ sở tập đoàn Lệ Thiên.

“Bịch” một tiếng.

Một người đàn ông đã bị đá ngã xuống đất bằng một cú đá Trước khi được đưa về văn phòng, anh ta đã bixử lí đến mặt mũi bầm dập Còn cú đá vừa rồi vừa hay trúng ngay bụng của anh ta, khiến anh ta đau đến nỗi mặt mày tái mét.

Cả người anh taco quäpthành một tụ, ngay cả rên cũng rên không thành tiếng, Lục Anh Khoa nhíu chặtmày lại, sau đó đưa tài liệu trong tay cho Lệ Hữu Tuấn: “Ông chủ, thứ mà anhcần đây”

Lệ Hữu Tuấnchỉ liếc nhìn tấm bìa của túi hồ sơ đó thôi mà cảm thấy trong ngực dường như sắp ngạt thở.

Trong đó hẳn là những bức ảnh thân mật của Tô Kim Thư và Khúc Thương Ly mà bọn họ chụp được.

Anh chậm rãi mở túi hồ sơ, sau đó lôi mấy †ấm ảnh bên trong ra xem từng tấm từng tấm một.

‘Vẻ mặt vốn dĩ u ám của anh lập tức trở nên khó coi cực kỳ.

Ánh mắt lạnh lùng của anh dán chặt vào bức ‘à những ngón tay của anh nặn bức ảnh đó ï dường như nó sắpbiến dạng rồi.

Trong ảnh, đôi nam nữ đang nằm ngủ trên giường, trên người không mặc quần áo, mà chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

Nhưng chỉ cần là người quen biết hai người họ, thì chắc chắn đều có thể nhận ra đó là ai chỉ trong cái nhìn đầu tiên Toàn bộ tấm lưng của Tô Kim Thu đều lộ ra trong ống kính, trong khi đôi tay của Khúc Thương Ly lại đang ôm chặt lấy eo cô.

Nhìn từ góc độ này, cảnh vật trước ngực trông rất hư ảo, như có như không, trông nhẹ nhàng vô cùng.

Còn đầu của Khúc Thương Ly lại chui rúc vào cổ cô một cách đầy hào hứng và nhiệt tình.

Bàn tay đang cầm bức ảnh của Lệ Hữu Tuấn näm chặt lại thành nắm đấm.

Trên khuôn mặt tuấn tú kia những sợi gân xanh đang nổi lên vì tức giận Anh lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn vào người đàn ông đang run rẩy nắm trên mặt đất, từng bước từng bước đi tới đó.

Khí thế trên người anh quả thực quá mạnh, khiến cho người đàn ông đang nắm trên mặt đất sợ tới mức phải lui về phía sau, và sợ đến nỗi hồn bay phách tán.

Lệ Hữu Tuấn đột nhiên túm lấy cổ áo của anh †a, và dùng một lực mạnh nâng anh ta từ trên mặt đất lên.

Sau đó lại đập anh ta vào tường một cách nặng nề Từng câu từng chữ của anh như được bản ra từ sâu trong cổ họng: “Thẳng quái nào cho mày can đám đến nồi dám cởi quần áo của cô ấy!”

Người đàn ông sớm đã bị đánh đến nỗi bị phế một cánh tay.

Lúc này anh ta đang lơ lửng trên tường, hai chân buông thống trên không, mặt mày anh ta tái xanh vì sợ hãi “Cậu… cậu Lệ, tha cho tôi đi, tôi chỉ là cầm tiền để làm việc thay cho người khác, xin hãy tha cho tôi đi!”

Anh ta còn chưa kịp nói xong thì cả người đột nhiên lại bị ném ra ngoài.

Người đàn ông chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị trộn lần vào nhau và xương của anh ta sắp vỡ ra: “Cậu Lệ, tha mạng, tha mạng đi!”

Những bức ảnh đó sớm đã kích thích sự tức giận của Lệ Hữu Tuấn.

Ngay cả khi biết rằng đó chỉ là người khác đang tạo dáng chụp ảnh, nhưng vẫn sẽ có một cảm giác đau đớn như thể trái tim bị người khác lấy đi vậy.

Với đôi mắt đỏ như máu, anh sải bước đi và đạp thẳng vào ngực người đàn ông.

Chỉ nghe thấy vài tiếng răng rắc vang lên, tiếng la hét thảm thiết của người đàn ông lập tức vang vọng khắp cả văn phòng.

“Cô ấy là người phụ nữ của tao, mày dám cởi quần áo của cô ấy, có tin là tao sẽ móc mắt của mày ra không!”

Người đàn ông bị gấy xương đòn đã nôn ra hai ngụm máu khi anh ta bị giảm lên Anh ta đã bidọa đến phát điên: “Cậu Lệ, tôi xin lỗi cậu Lệt Tôi… tôi chỉ nghe.

theo lời chỉ dần của trợ lý cô Lê, đi đến phòng.

1802 để chụp ảnh cho hai người đó. Còn lại… còn lại thì tôi không biết gì nữa, tha cho tôt đi!”

Sau khi nghe những lời này, vẻ mặt của Lệ Hữu Tuấn không những không thay đổi, mà sức lực dưới chân anh lại càng nặng nề hơn “Cứu tôi với, tôi thật sự chỉ lấy tiền làm việc mà thôi, tôi thề, tôi thật sự không biết gì cả! Tôi thật sự không biết cô ấy… là người phụ nữ của cậu!”

Nhiếp ảnh gia này cảm thấy mình cực kỳ xui xẻo.

Chỉ vì một chút tiền bạc thối tha này mà bây giờ ngay cả mạng sống của anh ta cũng gần như không còn nữa.

Lệ Hữu Tuấn nhìn anh ta với ánh mắt ảm đạm: “Tất cả các bức ảnh đều ở đây?”

Hơi thở của người đàn ông cũng trở nên vô cùng khó khăn: “Đúng vậy, ngoại trừ một bản đã giao cho Na Na, tất cả đều ở đây, tôi không có bản sao lưu, và USB cũng ở đây”

Chân của Lệ Hữu Tuấn cuối cùng cũng rời khỏi ngực anh ta.

Ngay khi lồng ngực của người đàn ông được thả lỏng, anh ta nhanh chóng thở gấp, chỉ cảm thấy trong miệng đầy máu.

“Kéo nó ra.”

Lệ Hữu Tuấnlạnh lùng quay người lại Lục Anh Khoa tiến về phía trước: “Vâng, thưa ông chủ”’ Ngay lập tức có hai vệ sĩ từ ngoài cửa bước vào và lôi người đàn ông đang hấp hối trên mặt đất ra Lệ Hữu Tuấndặn dò với giọng đầy lạnh lùng; “Mau đến sân bay ngay để ngăn Na Na lại”

“Vâng”

Lệ Hữu Tuấnquay người lại nhìn vào bóng đêm vô tận bên ngoài cửa sổ, trong mắt anh dường như có lớp băng lạnh Lần này, anh sẽ không nhẹ tay với bất kỳ ai nữa.

Ngày hôm sau, Tô Kim Thư đang nghỉ ngơi trong biệt thự của núi Ngự Cảnh.

Lệ Hữu Tuấnmuốn cô không ra ngoài tủy tiện trong những ngày này, vì vậy cô đã ngoan ngoãnở trong nhà, đem theo hai đứa con học cách nấu ăn với Lâm Mộc.

Điện thoại của Tô Kim Thưbất ngờ đổ chuông khi cả hai người lớn và hai đứa nhỏ đang học hỏi một cách thú vị.

Cô lau tay và nói: “Bảo mụ, bà làm trước đi, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.”

Cô xoay người bước ra ban công của phòng khách và lấy điện thoại ra xem.

Cô rất ngạc nhiên khi thấy rằng đó là cuộc gọi củaLê Duyệt Tư.

Đôi mắt cô bỗng trở ni đưa tay ra và nhấn nút trả “Cô Lê”

Giọng Lê Duyệt Tưởng đầu dây bên kia rất dửng dưng, thậm chí còn có chút châm chọc: lạnh lùng hơn, cô “Dạo này thế nào rồi?”

Bình Luận (0)
Comment