Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 403

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 403: Cha ơi, con sợ!

“Tuổi chị lớn thì không sai, nhưng sự thông minh vẫn còn ở giai đoạn trẻ sơ sinh, tính ra cũng có thế gọi là kính già yêu trẻ rồi” Nghe sự ngụy.

biện của Lệ Hữu Tuấn, Tống Chỉ Manh chỉ thiếu việc phun thẳng một búng máu ra ngoài Cô ấy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó trực tiếp khoác tay Tô Kim Thư: “Không thèm để ý chú nữa, dù thế nào bản kế hoạch tôi đã chuẩn bị rồi. Nếu không thì Tô Kim Thư, em theo chị hùn vốn đi, chúng ta cùng nhau làm một chương trình nghệ thuật tổng hợp đứng đầu toàn quốc!”

Tô Duy Hưng đặt iPad trên tay xuống, quay đầu liếc nhìn căn phòng nhỏ bên trong: “Tô Mỹ Chỉ, em tỉnh chưa?”

Không có ai trả lời Trái tim của Tô Kim Thư chùng xuống, chạy vọt vào trong, ‘Vừa mở rèm ra đã thấy Tô Mỹ Chỉ nắm co ro trong góc ôm gối, run rẩy liên tục.

“Bé Chỉ, con bị sao vậy?”

Tô Kim Thư giật mình, vội vã bế cô bé lên.

Cứ như vậy suốt đến khi đợi được máy bay dừng hẳn, nghe được giọng nói của Tô Kim Thư, sau khi nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, cảm xúc của cô bé mới đột nhiên bùng nổ.

Lệ Hữu Tuấn xót xa ôm Tô Mỹ Chỉ, không ngừng dỗ dành.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Trước lời hỏi thăm của Lệ Hữu Tuấn, đầu óc Tô Kim Thư cũng trở nên mơ hồ.

Đây không phải là lần đầu tiên con bé này đi máy bay, thế nhưng cô bé không kìm được cảm xúc mà thành ra thế này thực sự là lần đầu tiên.

Tô Mỹ Chỉ khóc rất thương tâm, ngay cả Lệ Hữu Tuấn cũng không thể nhanh chóng dỗ dành được.

Đúng lúc này, Tô Duy Hưng đang ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Tô Kim Thư, Tô Mỹ Chỉ bị hội chứng sợ không gian hẹp”

Tô Kim Thư sửng sốt, không dám tin mà nhìn về phía con trai mình: “Gì cơ?”

“Khi chúng con còn rất nhỏ,ở nước ngoài, mẹ phải vừa học còn phải vừa làm. Có một lần, hai chúng con ở nhà, Tô Mỹ Chỉ không cẩn thận tự nhốt mình trong nhà vệ sinh. Con không biết mở cửa, chỉ có thể ngồi canh bên ngoài chờ mẹ về.

Tô Mỹ Chỉ ở trong đó ròng rã sáu tiếng, mãi đến tận rạng sáng, mẹ về mới thả em ra. Bắt đầu từ lúc ấy, chỉ cần em ở một mình ở điều kiện tăm tối sẽ sợ hãi”

Sau khi nghe những lời này của con trai, Tô Kim Thư cảm thấy rất tội lỗi. Cô thật sự không xứng đáng làm mẹ,thậm chí ngay cả con gái mình mắc chứng sợ không gian hẹp cũng không biết.

Tô Kim Thư vội vàng đi đến bên cạnh Lệ Hữu.

Tuấn, cúi đầu hôn lên trán Tô Mỹ Chỉ một cái: “Cục cưng, mẹ xin lỗi, là mẹ sai. Mẹ hứa với con sau này tuyệt đối sẽ không để con một mình ở chỗ tối tăm nữa, có được không con?”

Có lẽ nhờ sự an ủi của Tô Kim Thư, cùng với cái ôm ấm áp của Lệ Hữu Tuấn, cảm xúc của Tô Mỹ Chỉ bình tĩnh lại một cách bất ngờ.

Không biết có phải mệt vì khóc không, cô bé cứ như vậy tựa vào lồng ngực Lệ Hữu Tuấn, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ vì khóc của Tô Mỹ Chi, khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn trở nên nặng nề.

Tay vốn dĩ đang ôm Tô Mỹ Chỉ vô thức siết chặt Hồi đó, nếu mình không nhận nhầm Tô Kim Thư thành người phụ nữ khác có lẽ con của mình cũng không phải trải qua tuổi thơ khốn khố như Vậy Trước khi xuống máy bay, Lệ Hữu Tuấn đã giao hai con cho trợ lý Lâm.

Trước khi đưa hai đứa trẻ đi, Lệ Hữu Tuấn nửa ngồi nửa quỳ ở cửa xe bảo mẫu, đưa tay xoa đầu Tô Duy Hưng: “Ngày hôm nay chúng ta thực hiện một thỏa thuận giữa những người đàn ông.”

Tô Duy Hưng nghiêng đầu, nhìn chăm chăm Lệ Hữu Tuấn: “Cha ơi, cha nhất định sẽ bảo vệ mẹ của con thật tốt đúng không ạ?”

Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng giật giật khóe miệng gật đầu “Tất nhiên rồi”

“Vậy được, cha muốn con làm gì ạ?”

“Ngày mai là sinh nhật của ông cụ. Trước bữa tiệc tối, con nhất định phải bảo vệ em gái thật tốt.

Có vấn đề gì nhất định phải gọi điện báo cho cha ngay lập tức, biết chưa?”

Tô Duy Hưng quay đầu nhìn về phía Tô Kim Thư một chút, gật đầu: “Được ạ, con hứa với cha.”

Lệ Hữu Tuấn nhìn trợ lý Lâm đưa hai đứa trẻ rời sân bay.

Tống Chỉ Manh không hiểu gì bước tới: “Ông cụ vẫn luôn mong chú nhanh chóng kết hôn, rồi sinh cho ông ấy một tên nhóc mập mạp.

Bây giờ con cái đều có rồi, tại sao còn muốn đưa chúng đi trước?”

Đôi mắt của Lệ Hữu Tuấn nặng tí “Ngày mai mới là tiệc mừng thọ của ông cụ”

Hàm ý của Lệ Hữu Tuấn là Anh muốn thừa nhận thân phận của hai đứa trẻ ở tiệc mừng thọ của ông cụ.

Trước đó, anh tuyệt đối không cho phép có bất kỳ điều không may gì xảy ra Vì vậy, trước hết bảo vệ các con mới là lựa chọn tốt nhất.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, đoàn người đi ra phía ngoài sân bay.

Tân Tấn Tài cầm vali nhìn xung quanh, nhìn thoáng qua đã thấy một chiếc xe bảo mẫu màu xám bạc.

Sắc mặt anh ta thay đổi, đang định tránh đi thì bất chợt một quý bà trung niên quý phái bước từ trên xe xuống Bà ấy đi một đôi giày cao gót, mặc một chiếc sườn xám, trang điểm tươm tất, trên tay còn mang một chiếc túi xách tỉnh tế.

‘Vừa nhìn về hướng bên này lập tức thấy bộ dạng đang chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, trong phút chốc thay đối nét mặt, lên tiếng quát lớn: “Tân Tấn Tài? Nếu như con chạy nữa, có tin mẹ đánh gãy chân con ngay bây giờ không?”

Tiếng quát đầy phẫn nộ này lập tức khiến Tân Tấn Tài sững người tại chỗ như bị điểm vào huyệt đạo.

Anh ta thở dài một hơi.

Bất đắc dĩ vẫy tay với Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư, gương mặt buồn bã “Anh hai, chị dâu, chị Chỉ Manh, em đi trước nha. Hy vọng ngày mai các anh chị gặp lại em, em vẫn còn nguyên vẹn.”

“Tân Tấn Tài! Con còn ngấn người ra đó làm gì? Nhanh lại đây!”

Mẹ Tân hai tay chống nạnh, nổi giận đùng đùng nhìn vẻ lom khom của con trai mình.

Bình Luận (0)
Comment