Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 435

Chương 435: Muốn thêm một đứa trẻ

“Bà ấy đã sớm coi cái vòng tay này thành biếu tượng cho tình yêu của ông bà. Tuy rằng vòng tay đánh mất rất đáng tiếc, nhưng bà ấy biết, cho dù vòng tay đã mất, tình cảm của ông bà văn như trước không thay đối, điểm này như vậy là được IBU Khi ông cụ Lệ nói những lời này có hơi kích động “Cho nên ông muốn tặng vòng tay này cho cháu, hy vọng cháu và Hữu Tuấn có thể giống ông và bà nội cháu.”

Tô Kim Thư nghe vậy vô cùng cảm động “Ông nội, cháu thật sự có thể nhận sao?”

“Đứa bé này, cháu lại đang nói ngốc cái gì!

Đây là ông thay mặt bà nội tặng cho cháu. Ông tin rằng nếu bà nội còn sống, bà ấy cũng sẽ làm như vậy”

“Cháu cảm ơn ông nội!”

Tô Kim Thư do dự nửa ngày, cuối cùng vắn nhận lấy món đồ quý giá này.

Ông cụ Lệ đứng lên: “Tính ngày thì các cháu cũng đã ở đây vài ngày rồi, có phải hai ngày nữa cần phải về không?”

“Ông nội, thật ra…”

“Cháu cũng đừng thật ra. Ông biết các cháu phải ở cùng với ông già này đã sớm nghẹn khuất rồi! Ngày mai cho các cháu tự do một ngày, các cháu tự mà ra ngoài đi chơi, sau đó nhanh về thành phố Ninh Hải đi! Ở trong này lại thấy ngứa mắt với ông”

Tô Kim Thư nhìn ông cụ Lệ: Ông tuy rằng đang giả làm hung thần ác sát, nhưng ông biết, đây là nơi Lệ Hữu Tuấn thương tâm, cho nên muốn để anh nhanh chóng rời đi “Ông nội, cháu không thấy phiền đâu”

Trải qua mấy ngày ở chung, Tô Kim Thư phát hiện, tính cách mạnh miệng mềm lòng của Lệ Hữu Tuấn quả thật là khắc cùng một khuôn với ông cụ Lệ Cô vội vàng đi tới bên người ông, kéo cánh tay ông: “Rõ ràng là ông nội chê chúng cháu phiền, muốn đuổi chúng cháu đi.”

Ông cụ Lệ quay đầu.

Khi ông nhìn thấy Tô Kim Thư chu môi làm nũng, trong lúc hoảng hốt, ông thậm chí nghĩ rằng Lệ Bảo Ngọc đã trở lại Hốc mắt ông đau xót, lại cố ý làm ra bộ dạng ghét bỏ: “Đúng vậy, ông chê mấy đứa đáng ghét. Còn không nhanh buông ông ra, ông phải đi xem cháu ông thế nào, nhanh lên”

Tô Kim Thư bị ông cụ bỏ lại, còn ông lại chạy tới phòng cho khách.

Cô bất đắc dĩ thở dài, đẩy cửa đi vào.

‘Vừa mở cửa liền thấy được Lệ Hữu Tuấn đang dựa vào cửa sổ sát đất Trong phòng sương khói lượn lờ.

Bao phủ dung nhan anh tuấn vô cùng của người đàn ông này đến mức không rõ ràng.

Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn có thể thấy được sự bi thương đến nồng đậm từ trên người anh.

“Khụ khu!”

Tô Kim Thư bị nghẹt bởi khói thuốc.

Cô thật sự không ngờ Lệ Hữu Tuấn sẽ hút thuốc.

Không phải anh chưa bao giờ hút thuốc ư?

Lệ Hữu Tuấn vừa mới phục hồi tinh thần lại, anh quay đầu nhìn thấy Tô Kim Thư, nhướng mày, lập tức dập tắt thuốc lá “Sao lại đến đây?”

Thanh âm lúc anh nói chuyện rõ ràng có chút mờ mịt Anh đi vài bước tới cửa, kéo tay Tô Kim Thư ra khỏi căn phòng sương khói lượn lờ này.

Hai người đứng ở trên hành lang, tuy rằng có một ít khoảng cách nhưng Tô Kim Thư vẫn có thế ngửi được mùi hắc ín trên người anh, “Có hơi phiền lòng nên hút vài đi Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn cô: “Năm năm trước đã cai”

Năm năm trước là lúc mới quen biết mình ư?

Tô Kim Thư chớp đôi mắt to, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Lệ, sau này anh không được hút thuốc nữa Lệ Hữu Tuấn khó hiểu nhìn cô: “Hử?

“Hai người chúng ta đã kết hôn nửa năm rồi nhỉ?”

“Ừm”

“Em cảm thấy..Em thấy chúng ta có phải nên có thêm một đứa bé nữa không, là đứa bé thuộc về chúng ta”

Khi Tô Kim Thư nói những lời này, biểu cảm trên mặt Lệ Hữu Tuấn trong nháy mắt liền cứng lại Anh hơi kinh ngạc nhìn cô: “Em nói cái gì?”

Tô Kim Thư cố ý bĩu môi, làm bộ như mất hứng muốn xoay người rời đi: “Không muốn thì thôi”

Chẳng qua cô còn chưa kịp bước đã bị một đôi bàn tay to, mạnh mẽ có lực ôm lấy từ phía sau; “Anh nguyện ý”

Tô Kim Thư có thể cảm giác được khi Lệ Hữu Tuấn ôm cô, hai tay siết rất chặt.

Giống như sợ rằng một ngày nào đó Tô Kim Thư sẽ đột nhiên rời đi như Lệ Bảo Ngọc.

Tô Kim Thư xoay người sang chỗ khác nhìn anh: “Anh thích con trai hay con gái?”

“Chỉ cần là con của chúng ta, trai hay gái đều thích”

Tô Kim Thư cau mày, lắc đầu “Không được, đáp án của anh quá nước đôi, em không chấp nhận”

Lệ Hữu Tuấn suy nghĩ một chút: “Vậy con gái đi, giống em”

Tô Kim Thư đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt với anh: “Vậy ý của anh chính là nếu chúng ta sinh con trai, anh sẽ không thích nó đúng không? Hừ”

Sau khi hầm hừ nói anh xấu tính, cô lại muốn xoay người đi Lệ Hữu Tuấn quả thật không biết nói sao.

Anh một tay túm lấy yêu tỉnh nhỏ đến trước mặt mình, giam cô trong lòng mình: “Ai nói cho em rằng anh sẽ không thích nó?”

“Vậy vừa rồi anh nói thích con gái là đang lừa em à?”

“..Tô Kim Thư, em cố ý đúng không?”

“Em mặc kệ, anh phải bồi thường cho em.

Ngày mai anh phải mang em đến khu trò chơi lớn nhất thủ đô, còn phải dẫn theo hai đứa nhỏ nữa”

Tô Kim Thư vòng vo một vòng lớn như vậy, rốt cuộc cũng nói ra mục đích của mình Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn chợt lóe, rất nhanh liền ý thức được cái gì “Có phải là chủ ý của lão già thối không?”

“Còn lâu, ông nội hận không thể bắt chúng ta mỗi ngày ở cùng ông! Chỉ là em cảm thấy hai ngày nữa chúng ta phải về thành Ninh Hải rồi, thật vất vả mới đến một lần, không mang hai đứa nhỏ ra ngoài đi dạo thật sự là quá lãng phí.”

“Được, anh đi cùng em”

“Là anh và giáo su Lục đi cùng chúng em!”

‘Vừa nghe thấy có hai cái bóng đèn rất lớn muốn tới, nháy mắt Lệ Hữu Tuấn liền suy sụp “Anh không đi”

“Lệ Hữu Tuấn, một người lớn như anh sao nói chuyện không biết nghĩ như vậy. Hiện tại em phải đi cáo trạng ngay với ông nội, nói anh lật lọng, trọng nam khinh nữ!”

“Tô Kim Thư, em lại muốn quậy đúng không?”

Đã thật lâu rồi không bị anh gọi bằng cả tên cả họ như vậy.

Lúc này đây, Tô Kim Thư không sợ hãi, ngược lại còn quay đầu làm mặt quỷ với anh: “Em không!”

Lệ Hữu Tuấn lập tức đuổi theo, một tay bế lấy cô khiêng vào phòng ngủ.

Sau đó ném cô thật mạnh xuống giường.

Giường tuy rằng rất xốp, nhưng Tô Kim Thư rơi xuống vẫn thấy đầu óc choáng váng.

Cô vừa mới lấy lại tỉnh thần liền nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn như thái sơn đang nhích lại gần.

Hai cánh tay cường tráng có lực đặt tại hai bên đầu cô, hung hăng giam cầm cô lại: “Có phải gần nhất em vui vẻ nhiều quá nên đã quên đi sự lợi hại của anh?”

Hai người dựa sát vào nhau, nhìn qua muốn bao nhiêu ấm ấp có bấy nhiêu ấm áp.

Khuôn mặt Tô Kim Thư nóng lên, đưa tay vòng lên cố anh “Anh Lệ có bao nhiêu lợi hại? Hiện tại có thế cho em biết một chút không?”

Lệ Hữu Tuấn thấy đầu nóng lên, năm lấy căm cô: “Bà Lệ, không bẵng hiện tại cho em con trai đi?”

Bình Luận (0)
Comment