Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 438

Chương 438: Giáo sư Lục, cầu xin anh đấy

Nhân viên ở trạm quản lý đứng bên cạnh chờ.

đợi đến mức sốt ruột: “Này, cô gái ở hàng ghế đầu tiên, sao cô vẫn còn ngồi đớ?”

Lục Mặc Thâm đã xuống khỏi tàu lượn, quay lại nhìn Lâm Thúy Vân, và thấy cô ấy đang nhìn mình một cách đáng thương: “Tôi, chân tôi mềm nhũn ra rồi… Tôi đứng lên không được”

‘Vừa dứt lời, xung quanh lập tức cười lớn.

Cô gái nhỏ này vừa rồi tự tin, đòi phải ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nhưng bây giờ cô ấy đã sợ hãi đến mức chân mềm nhũn ra, không thể đứng lên được nữa.

Điều này không phải tự chuốc lấy phiền phức sao?

Ngay khi Lâm Thúy Vân bị mọi người chế giễu và cười nhạo, đôi mắt lạnh lùng sắc như dao của Lục Mặc Thâm đột nhiên bắn về phía đám đông.

Khí chất mạnh mẽ của anh ta khiến những người xung quanh phải ngậm miệng lại ngay lập tức, nụ cười trên môi bọn họ cũng đông cứng lại Ngay sau đó, Lục Mặc Thâm bước lên phía trước, ôm ngang Lâm Thúy Vân bế cô ấy lên, xoay người nhẹ nhàng rời đi.

“Trời ơi, lãng mạn quát”

“Cứ như công chúa ý! Cục cưng cũng muốn”

“Điều quan trọng nhất là người đàn ông đó thực sự rất đẹp trai.”

“Thật ghen tị quá đi!”

Nghe những lời bàn luận từ phía sau, hai tai Lâm Thúy Vân đỏ bừng.

Cô ấy ngẩng đầu lên, lén nhìn Lục Mặc Thâm cái, im lặng một lúc lâu mới nói ra được một lời cảm ơn Lục Mặc Thâm cố tình khoa trương “Tôi không nghe thấy”

Lâm Thúy Vân có chút không nói nên lời: “Tôi nói cảm ơn, giáo sư Lục!”

“Không cần cám ơn, nhưng nếu lần sau cô có giả bộ đe dọa thì làm ơn cũng để ý tới địa điểm một chút. Không phải lần nào tôi cũng ở bên cạnh cô được đâu.’;

Hoạt động tâm lý của Lâm Thúy Vân lúc này kiểu: Lục Mặc Thâm, tôi có thế đấm cho tên đại gia như anh một phát không?

Lâm Thúy Vân không biết đã mất bao lâu mới có thể gắng gượng ổn định được đôi chân đang run rẩy của mình, láo đảo đứng lên.

Cô ấy chỉ vừa mới đứng vững thì lại nghe thấy những tiếng nôn mửa sau lưng “0e Lâm Thúy Vân nghỉ ngờ quay đầu lại, phát hiện ra Tô Kim Thư đang nằm bò cạnh luống hoa ven đường, nôn đến xây xẩm mặt mày.

“Kim Thư, cậu bị làm sao vậy?”

Lâm Thúy Vân chạy lại bên cô, thật sự rất: buồn cười.

Lệ Hữu Tuấn đang đỡ Tô Kim Thư, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Em chóng mặt thế này, tại sao không nói sớm?”

Nhìn thấy Tô Kim Thư nôn như vậy, Lệ Hữu Tuấn vô cùng xót xa.

Tô Kim Thư hít một hơi, nhận lấy chai nước từ tay Lệ Hữu Tuấn và uống vài ngụm: “Em cũng không biết tại sao. Trước đây em đã từng đi tàu lượn siêu tốc nhưng cũng không bị như vậy”

Lâm Thúy Vân tự trách bản thân mình: “Chắc là lần này do tàu lượn quá cao và quá kích thích. Hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút, không chơi nữa?”

“Cậu nói cái gì vậy? Khó khăn lắm chúng ta mới tới đây. Nếu không chơi thì thật lãng phí”

Gương mặt điển trai của Lệ Hữu Tuấn bồng tối sầm lại: “Em đã bị như vậy rồi còn muốn chơi cái gì nữa?”

Tô Kim Thư lúc này mới thỏa hiệp một chút: “Ý của em là em không chơi. Em sẽ cùng hai đứa nhỏ chơi mấy trò ít mạo hiểm một chút…

Lâm Thúy Vân cũng vội vàng lên tiếng: “Thế này đi, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi tính tiếp”

Mọi người nhanh chóng tìm một quán cà phê ngồi xuống, nghỉ ngơi.

Bụng của Tô Kim Thư rất khó chịu, nôn dữ dội Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, Lệ Hữu Tuấn hoàn toàn không có tâm trạng nào ở lại đây.

Anh bế Tô Kim Thư lên, quay đầu lại, nói với Lục Mặc Thâm: “Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, hai người ở lại đây tiếp tục chơi đi.”

Lục Mặc Thâm và Lâm Thúy Vân cũng đứng dậy. Khuôn mặt Lâm Thúy Vân đầy tội lỗi: “Tôi cũng không chơi nữa. Nam thần, tôi đi cùng anh.”

Lệ Hữu Tuấn cúi đầu, liếc nhìn Tô Kim Thư: đang thiếp đi: “Tôi lái xe đi trước.”

Nói xong, anh bế Tô Kim Thư, đi về phía bãi đậu xe.

Hai đứa nhỏ lo lắng, nắm tay nhau đi theo sau Lệ Hữu Tu Lâm Thúy Vân định đi theo, nào ngờ lại bị Lục Mặc Thâm túm lại “Cô đi đâu?”

Lâm Thúy Vân ngẩn người: “Kim Thư mê man như vậy, tôi đương nhiên phải đi theo cậu ấy”

“Cô quên Lệ Hữu Tuấn vừa nói gì rồi sao? Xe của anh ta không chào đón những người phụ nữ khác. Câu này là có ý gì, cô định đợi đến khi bị anh ta ném ra khỏi xe thì mới hiểu sao?”

Lâm Thúy Vân định thần lại, xấu hố sờ vào mũi mình. Sau đó, cô ấy nằm lấy cánh tay của Lục Mặc Thâm với vẻ mặt nịnh nọt, như chú chỉm nhỏ dựa vào vai anh “Giáo sư Lục, cầu xin anh đấy”

Lục Mặc Thâm kinh tởm liếc nhìn có: “Đi tới ngã tư phía trước chờ đi, tôi lái xe qua.”

“Được!”

Vài phút sau, đang đứng bên con đường nhỏ đợi Lục Mặc Thâm, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng la hét chói tai cách đó không xa Ngay sau đó hai cô gái nhỏ vội vàng lao qua cô ấy: “Nhanh lên, nhanh lên, nghe nói nữ thần Lê đang quay quảng cáo ở công viên giải trí”

“Tôi cũng phải đi xem mới được”

“Trước đây tôi đã xem trailer của “Đại Mộng Vô Song”. Lê Duyệt Tư thật sự rất xinh đẹp.

Chúng ta mau qua xem có thể xin chữ ký không”

Nhìn thấy hai cô gái nhỏ đâm đầu chạy, Lâm Thúy Vân cảm xúc lẫn lộn Ngày xưa, cũng giống như hai cô gái nhỏ trước mặt, cô ấy coi Lê Duyệt Tư như nữ thần của mình Nhưng sau khi chứng kiến cô ta bất nạt Kim Thư, Lâm Thúy Vân đã ngay lập tức xóa cô ta ra khỏi danh sách thần tượng của mình.

Cô ấy thậm chí còn không thèm quay đầu lại, lắng lặng đứng ở ven đường chờ Lục Mặc Thâm.

Tuy nhiên, một lúc sau, Lục Mặc Thâm không đến mà một người mặc đồ có cả mũ trùm đầu cũng màu đen đi về phía cô ấy.

Người đó đi đến trước mặt Lâm Thúy Vân rồi dừng lại, sau đó tháo kính râm trên mặt xuống, để lộ một khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay.

“Nữ thần Lê?”

Lâm Thúy Vân ngây người.

Không phải chứ?

Cô ấy dường như còn không dám tin vào mắt mình, nhìn ngó xung quanh.

Sau khi xác nhận không có người nào khác xung quanh, cô ấy mới dám chắc răng lúc này Lê Duyệt Tư đang hướng về phía mình.

Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi rất giản dị mũ trên áo đã che gần hết khuôn mặt của cô ấy, vì vậy không ai đi ngang qua nhận ra cô ấy.

Lâm Thúy Vân nhận thấy cô ta đang vô cùng tức giận, nhìn chăm chấm lên mình “Xin chào”

Sau khi Lâm Thúy Vân chào cô ta, cô ấy đi sang bên một chút, có ý muốn tránh xa cô ta.

Lê Duyệt Tư lạnh lùng, vô cùng kiêu ngạo.

Cô ta nhìn Lâm Thúy Vân với ánh mắt khinh thường: “Cô là Lâm Thúy Vân, phải không? Ở thành phố Ninh Giang không vui hay sao mà lại đuổi theo đến thủ đô vậy?”

Lâm Thúy Vân kinh ngạc: “Gô Lê, tôi không hiểu cô muốn nói gì.”

Lê Duyệt Tư lạnh lùng nâng cäm: “Tôi không có rảnh ở đây chơi với cô, rời xa Mặc Thâm đi.”

Kể từ ngày hôm đó, trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Lệ, Lục Mặc Thâm đã tuyên bố trước mặt mọi người rằng anh ta muốn hủy bỏ hôn ước với Lê Duyệt Tư. Lê Duyệt Tư hoàn toàn hoảng hốt.

Bình Luận (0)
Comment