Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 466

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 466: Cả đời này đều không thể nào chấp nhận cô ta!

“Mẹ quá đáng?”

Bạch Ninh Hương cố gắng hết sức buông tay.

của con trai ra, nước mắt bà chực trào trong đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ đã mất đi đứa con gái mà mẹ yêu thương nhất, còn con thì sao? Con thân là anh trai của nó, nhưng lại ở đây bảo vệ cho người nhà của kẻ sát nhân! Còn nói mẹ quá đáng, con có thật sự là con trai của mẹ không?”

Người nhà của kẻ sát nhân? Những từ này như một đòn giáng mạnh vào trái tim của Tô Kim Thư.

Cô mở to mắt như không tin nổi cuộc dì đang nói gì vậy ạ?”

Lúc này sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn đã trở nên vô cùng khó coi: “Mẹ, rốt cuộc mẹ có biết mình đang nói gì không?”

“Mẹ đương nhiên biết chứ, sao mẹ lại không biết được!”

Bạch Ninh Hương nắm chặt tấm ảnh của Tô Duy Nam: “Hữu Tuấn, con có còn nhớ Bảo Ngọc , rốt đã chết như thế nào không?”

Gương mặt điển trai của Lệ Hữu Tuấn như bị băng bao phủ Có gì mà anh không nhớ chứ? Khi anh vội vàng đến nhà tang lễ, thi thể của Lệ Bảo Ngọc đã thê thảm đến mức không đành lòng nhìn.

Lúc đầu cũng là vì chứng kiến cái chết thương tâm của Lệ Bảo Ngọc nên Bạch Ninh Hương mới chịu không nổi đả kích lớn như vậy, đến nỗi bà đã rơi vào tình trạng tự trách bản thân sâu sắc và không thể nào thoát khỏi trong mấy năm qua “Đương nhiên là con nhớ, nhưng việc này có liên quan gì đến Tô Kim Thư không?”

“Tai nạn xe?”

Áp suất không khí xung quanh Lệ Hữu Tuấn đột ngột giảm xuống.

Đã nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn luôn tưởng rằng Lệ Bảo Ngọc chết vì lây nhiễm trong vùng dịch.

Lúc đầu nhà họ Lệ nghe được tin này thì vô cùng đau buồn, căn bản không hề hoài nghỉ về nguyên nhân cái chết, thậm chí cũng không nghĩ gì về thi thể của Lệ Bảo Ngọc có điều gì khác thường hay không, Nhưng anh không bao giờ ngờ rằng, lại có ẩn tình bên trong cái chết ấy.

“Sau khi Bảo Ngọc xảy ra chuyện, mẹ cũng đã từng đến gặp người phụ trách đội cứu hộ Chữ thập đỏ của họ để tìm hiểu sự việc.”

“Hôm đó con bé đi cùng với một chiếc xe vận chuyển dược phẩm ra ngoài”

“Khi con bé đang trên đường vận chuyển chuyến dược phẩm cuối cùng, lúc đi qua thành phố Ninh Lâm mới xảy ra thảm kịch bốn chiếc xe ô tô va chạm hàng loạt vào nhau”

“Do xảy ra va chạm quá mạnh, Bảo Ngọc đã bị ngã ngay trước kính chắn gió, con bé bị gấy xương sau đầu và cột sống bị thương nặng. Sau đó, con bé được đưa đến bệnh viện để cấp cứu trong vòng 24h nhưng đã không qua khỏi”

Khi Bạch Ninh Hương kể lại sự việc, giọng nói trở nên run rẩy và nghẹn ngào: “Con có biết là ai đã điều khiển chiếc xe đột ngột chuyển làn đường ở phía trước không?”

“Là Tô Duy Nam!”

“Nếu như không phải vì cậu ta đột ngột chuyển làn và phanh gấp thì chiếc xe mà Bảo Ngọc ngồi cũng sẽ không vì tránh đường mà tông vào hàng rào bên cạnh, và Bảo Ngọc cũng sẽ không xảy ra chuyện!”

Nói đến đây, nét mặt của Bạch Ninh Hương trở nên vô cùng dữ tợn: “Tô Duy Nam chính là hung thủ giết người! Sau này, khi mẹ biết được cậu ta cũng xảy ra chuyện, mẹ mới nghĩ, chuyện này nhất định là báo ứng mà ông trời đã ban cho cậu ta!”

“Nhưng mẹ không ngờ được rằng, con lại đi cưới em gái của hung thủ giết người!”

‘Sau khi nghe xong những lời này, Tô Kim Thư chỉ cảm thấy trước mắt trở nên đen kịt, chân mềm nhũn, cô trực tiếp ngã trên sô pha.

Lệ Hữu Tuấn càng bị sốc hơn nữa Sao lại thành ra như thế? Tô Kim Thư khó khăn lắm mới ổn định lại được: “Dì à, sự việc không phải như vậy, trong vụ tai nạn xe đó, gia đình cháu cũng là người bị hại!”

“Anh trai cháu cũng là vì tránh tài xế điều khiển xe tải đang say rượu ở phía trước mới đột ngột chuyển làn đường, anh ấy cũng chỉ vì muốn bảo vệ mẹ cháu, hoàn toàn không hề nghĩ đến điều này sẽ làm Bảo Ngọc bị thương”

“Hơn nữa… hơn nữa trong vụ tai nạn xe đó, cháu cũng đã mất đi người mẹ mà cháu yêu thương nhất”

“Thậm chí.. thậm chí anh trai cháu cũng nắm trong bệnh viện ba năm trời, cháu đã từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không thể gặp lại anh ấy được nữa..”

Bạch Ninh Hương đột nhiên gào lên một cách điên cuồng: “Đủ rồi!”

Đôi mắt bà nhìn chăm chằm vào Tô Kim Thư một cách căm ghét: “Cô câm miệng lại cho tôi!

Tôi không muốn nghe cô giải thích thêm một lần nào nữa! Tôi mặc kệ gia đình cô có phải người bị hại hay không, tôi chỉ biết là anh trai cô đã khiến cho gia đình tôi tan nát! Hại tôi cả đời này đều sống trong đau khổ!”

Bạch Ninh Hương vừa nói xong liền quay người đi đến trước mặt Lệ Hữu Tuấn.

Bà ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu lên rồi nhìn chăm chắm vào con trai mình: “Hữu Tuấn, Bảo Ngọc nó là giới hạn cuối cùng của mẹ. Mẹ biết, có thể cái chết của Bảo Ngọc không liên quan trực tiếp đến Tô Kim Thư, nhưng cô ta lại là em gái của Tô Duy Nam, đây chính là sự thật vĩnh viễn không cách nào thay đối được!”

“Vậy nên, cả đời này mẹ đều không thể chấp nhận em gái của kẻ thù làm con dâu của mẹ được, con có hiểu không?”

Lúc này, sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn cũng đã trở nên vô cùng khó coi, nét mặt u ám đến đáng SỢ.

Anh đứng đó nhìn Bạch Ninh Hương hai cặp mắt đối diện nhau, và thời gian dường như ngưng đọng lại rất lâu.

Cuối cùng, Lệ Hữu Tuấn nói với một giọng hơi nhập nhãng: “Mẹ, con không thể không có cô ấy”

Bạch Ninh Hương ngây người ra một lúc, không dám tin vào tai mình, bà trừng đôi mắt đỏ hoe rồi gào lên “Con nói cái gì? Con nói lại lần nữa cho mẹt”

Lệ Hữu Tuấn gần như tuyệt vọng mà quay đầu lại, nhìn Tô Kim Thư môt hồi lâu.

Lúc này, trong đôi mắt sáng như những vì sao của Tô Kim Thư đã ngân ngấn nước.

Cô bối rối không biết làm thế nào cho phải, và thậm chí cô cũng không biết phải đặt ngón tay của mình ở đâu.

Sao lại thành ra như thế này? Ông trời vì sao lại sắp đặt mọi chuyện như thế này? Lệ Hữu Tuấn từ từ thu lại ánh mắt, động tác chậm đến nỗi khiến cho Tô Kim Thư cảm thấy anh như đang cố gắng lấy cái gì đó rất quan trọng ra khỏi cơ thế mình vậy.

Cô vừa sợ hãi vừa căng thẳng, nếu như không phải cô đang kìm nén cảm xúc của mình xuống thì e là cô sẽ bật ra tiếng khóc mất Lệ Hữu Tuấn ngẩng đầu lên, hầm chậm nhìn về hướng Bạch Ninh Hương: “Mẹ, con đã mất đi Bảo Ngọc rồi, con không thể để mất cô ấy nữa, nếu như không có con, cô ấy sẽ chết”

“Bốp!”

Âm thanh của một cái tát đột nhiên vang lên.

“Anh Lệ”

“Bà chủ.”

Cả vệ sĩ và Lâm Mộc đồng thời kêu lên.

Bạch Ninh Hương đã dùng lực tát một cái thật mạnh vào mặt Lệ Hữu Tuấn.

Cái tát quá mạnh nên trên mặt anh sớm đã xuất hiện vài dấu ngón tay đỏ ửng.

Bạch Ninh Hương vô cùng kích động, bà lao tới và còn muốn tiếp tục đánh Lệ Hữu Tuấn nhưng đã bị vệ sĩ bên cạnh ngăn lại: “Bà chủ, bà bĩnh tĩnh một chút, có gì từ từ nói, cậu Lệ bây giờ không còn là đứa con nít nữa, bà không thể đánh cậu ấy như thế được”

Bạch Ninh Hương như phát điên, giãy giụa chống cự đến cùng nhưng căn bản không cách nào thoát khỏi sự cản trở của vệ sĩ.

Bình Luận (0)
Comment