Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 487

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 487: Kẻ quê mùa từ đâu đến

Vì vậy khi Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư cùng nhau bước vào sảnh khách sạn, nhân viên lễ tân ngay lập tức chú ý đến họ.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước vài bước đến trước mặt họ: “Hai người là người mẫu tham gia vào nhóm quay quảng cáo phải không?”

Lâm Thúy Vân gật gật đầu: “Đúng, tôi tên Lâm Thúy Vân”

Người đàn ông cúi đầu lật xem bảng danh sách trong tay một chút: “Có rồi, hai người đi qua bên đó ngồi một lát đi, những người mẫu khác đã đến rồi, vẫn còn thiếu một người, đợi một lát mọi người cùng nhau chuẩn bị phát thẻ phòng.”

“Được”

Lâm Thúy Vân nắm tay Tô Kim Thư, đi vài bước đến khu vực nghỉ ngơi ở đại sảnh.

“Bây giờ còn chưa nổi, đã khoe khoang như thế này, sau này lỡ nổi lên thì không biết sẽ đến mức nào”

Nghe thấy bọn họ nói chuyện, tôi một câu cô một câu lố bịch, Lâm Thúy Vân nhíu mày, vội vàng đi muốn chuẩn bị cãi nhau.

Có gì nhầm lẫn sao? Cô ấy lúc đầu nhận được thông báo từ đạo diễn, chính là một giờ rưỡi làm thủ tục nhận phòng, khiến họ gắng hết sức có thể trong khoảng một giờ vội vàng đến, cũng vừa hay kiểm kê số người, hơn nữa bây giờ là một giờ qua mấy phút, căn bản không thể tính là muộn.

Lâm Thúy Vân đặt chiếc vali da nặng nề trên tay qua một bên, sắc mặt rõ rằng trở nên có chút khó coi: “Các người nói ai vậy? Chúng tôi nhận được thông báo trước một giờ rưỡi phải đến. Bây giờ cũng mới một giờ sáu phút mà thôi, cô không có chuyện gì liền bới lông tìm vết, có phải là do đố kị tôi trông đẹp hơn cô?”

Nghe câu này, người mẫu kia lập tức bật cười.

Gô ta xụ mặt, đứng dậy ồ lên: “Tôi nói cô là kẻ quê mùa từ đâu đến? Làm phiền mở to mất nhìn rõ ràng một chút, chúng tôi toàn bộ đều đến từ thủ đô”

Lâm Thúy Vân cười lạnh, không chút khách khí phản bác: “Từ thủ đô đến thì có thể như thế nào? Chưa kể ởthủ đô cũng có rác rưởi”

Khuôn mặt tức giận của người mẫu kia gần như biến dạng: “Gô…cô dám mắng tôi!”

Lâm Thúy Vân nắm tay Tô Kim Thư, trên mặt nở nụ cười mỉa mai: “Đừng tức giận, cô xem kem chống lão hóa trên mặt cô bôi nhiều như thế, không rẻ đúng không? Cô tức giận như vậy, không cẩn thận khiến kem trên mặt bị trôi hết nha”

Tô Kim Thư trước nay đều biết Lâm Thúy Vân miệng lưỡi khó nghe, nhưng quả thật không thể ngờ được miệng lưỡi cô ấy lại lợi hại đến vậy.

” Cô đứng bên cạnh không thể nhịn được bật cười Tô Kim Thư vội vàng đưa tay ra kéo cánh tay Lâm Thúy Vân: “Bỏ đi, chúng ta đừng cùng những người này tranh cãi vô nghĩa nữa”

Người mẫu kia dường như đã biết được sự lợi hại của Lâm Thúy Vân, lúc này lại phát hiện bên cạnh bản thân có một cô gái ngoan ngoãn vậy mà lại dám mở miệng cười chế giễu mình, lập tức tức giận trở lại: “Cô lại là chó mèo từ đâu đến vậy? Chúng tôi tất cả là sáu người mẫu nữ, cô lại đến làmgi? Lâm Thúy Vân lạnh lùng cười: “Cô hỏi cô ấy làm cái gì? Cô ấy so với tôi còn lợi hại hơn”

Lời của cô ấy còn chưa nói xong, phía trước người đạo diễn trung niên phụ trách tiếp đón bọn họ đi đến, nhăn mày không nói: “Hoa Lê, có chuyện gì vậy? Đây mới là lần đầu tiên gặp mặt mà lại cãi nhau rồi?”

Nghệ danh của cô người mẫu vô cùng kiêu ngạo đó là Hoa Lê, với lại khá quen biết với người đạo diễn này.

Bây giờ nhìn thấy người đạo diễn này nói chuyện, vẻ mặt cô ta lập tức chìm xuống: “Đạo diễn Lưu, tôi nói ông lúc chọn diễn viên có thế đế tâm một chút hay không? Làm sao mà chó mèo gì ông cũng dám chọn, ông xem xem ở đây, lại còn mang cả kẻ ăn chực uống chực đến”

Câu nói sau cùng của cô ta chính là nhằm vào Tô Kim Thư.

Vị đạo diễn kia vừa mới xác định thân phận của Lâm Thúy Vân,lại quên mất hỏi Tô Kim Thư đến làm gì?

Lúc này nghe Hoa Lê nhäc đến, vẻ mặt của ông ta cũng trở nên nghiêm nghị.

“Đúng vậy, cô đến đây làm gì vậy? Chúng tôi ở đây là nhóm kịch, chứ không phải nơi là để hai chị em các cô chạy đến chơi với nhau trong kì nghỉ đâu”

Lâm Thúy Vân nghe xong lời này lập tức tức giận cười: “Ông.

Nhưng mà lời của cô còn chưa kịp nói hết, liền bị Tô Kim Thư cắt ngang: “Đạo diễn Lưu, lúc nấy ở đại sảnh, ông nói vẫn còn đợi một người, tôi có thể hỏi là ai không?”

Đạo diễn Lưu rõ ràng liền có chút không kiên nhắn: “Tôi đang đợi một phó đạo diễn, nghe nói cô ấy có thể làm việc ở nhóm kịch Đại Mộng Vô Song đến đây. Người có thể từ nhóm kịch Đại Mộng Vô Song đến, ở trong ngành này có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy, nói rồi cô cũng không hiểu.”

“Nếu nói cô đến đây để tiễn người, bây giờ người cũng đã tiễn đến nơi rồi, cô có thể đi, nếu cô đến đây để ăn chực uống chực, ở đây cũng không có vị trí của cô”

Tô Kim Thư cười cười: “Tôi làm sao mà không biết vị đạo diễn ông nói lại lợi hại như thế nhỉ? Tôi nghe nói cô dấy hình như chỉ là một người trợ lý đạo diễn “

Đạo diễn Lưu không thể không nhăn mà) thì hiếu cái gì? Tôi lười cùng cô ở đây nói nhảm.

Tô Kim Thư cười cười, thò tay vào trong túi xách lấy thẻ công tác mà Phương Trí Thành đưa cho cô ra: “Đạo diễn Lưu, chào ông. Tôi là Tô Kim Thư từ nhóm kịch Đại Mộng Vô Song điều đến”

Cái gì? Lời của Tô Kim Thư vừa mới nói hết, tất cả mọi người ở đây đều hoàn toàn kinh ngạc Nghe nói lần này đến, đúng là đạo diễn của Đại Mộng Vô Song, làm sao có thể là một cô gái trẻ tuổi như vậy.

Không chỉ đạo diễn Lưu, mà tất cả người mẫu bên cạnh đều không dám tin.

“Cô chính là..

Đạo diễn Lưu nhận thẻ công tác cả Tô Kim Thư đưa qua, nghiêm túc xem.

Trời ạ, quả thực là như vậy.

Một giây trước ông ta còn kiêu ngạo, lập tức sự nóng giận cũng liền biến mất.

Trên khuôn mặt liền treo lên một nụ cười nịnh nọt: “Cô xem chuyện náo loạn này, hóa ra cô chính là đạo diễn Tô từ bên Đại Mộng Vô Song đến, tôi đúng là có mắt không thấy núi Thái Sơn.

Hoa Lê ở bên cạnh dùng ánh mắt cực kì hoài S Nghỉ từ trên cao nhìn xuống Tô Kim Thư đáng giá một lần nữa: “Đạo diễn Lưu, ông chắc chắn mình không nhìn lầm chứ? Cô ta là đạo diễn? Nhìn cô 1a như vậy mới ngoài hai mươi tuổi, ông không sợ bị lừa sao?”

Đạo diễn Lưu đột nhiên thay đối sắc mặt, quay đầu lại quát Hoa Lê: “Làm gì? Cô nhiều lời quá phải không? Còn không mau đi thu dọn đồ đạc? Chuẩn bị về phòng”

Hoa Lê bị quát lên như vậy, đột nhiên hồ đồ: “Ông…”

Đạo diễn Lưu liên không ngừng nháy mắt với cô ta: “Còn không mau đii”

“Hừ”

Hoa Lê tức giận hừ một tiếng, sau đó cùng những người mẫu khác bực bội rời đi.

Bình Luận (0)
Comment