Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 551

Chương 551: Người đàn ông đẹp trai nhất khi nghiêm túc.

Bở vì Tô Duy Nam là người điên cuồng cưng chiều em gái, chỉ cần là yêu cầu Tô Kim Thư đưa ra, anh ấy sẽ thỏa mãn cô vô điều kiện.

Nhưng, nếu Tô Kim Thư đưa ra yêu cầu chạm đến giới hạn của anh ấy, Tô Duy Nam sẽ không ngại sử dụng hết tất cả sức lực đem cô ra từ trong vòng xoáy nguy hiểm kia.

Mà trong mắt Tô Duy Nam, lúc này sự uy hiếp lớn nhất đối với Tô Kim Thư có lẽ chính là nhà họ Lệ.

Nếu đổi lại là lúc trước, Tô Kim Thư có lẽ còn có đủ sức thuyết phục anh ta.

Dù sao Lệ Hữu Tuấn vẫn luôn bảo vệ cô, không để cô phải chịu tổn thương, thậm chí còn có thể vì cô mà không cần đến tính mạng.

Nhưng bây giờ, Bạch Ninh Hương vì hãm hại cô, đầu tiên là phóng hỏa, sau đó cấu kết với Tư Vũ Chiến khiến cô vào nhà giam.

Tô Kim Thư có thể chắc chắn, những việc này trong mắt Tô Duy Nam mà nói đã là cực kỳ nghiêm trọng.

Lệ Hữu Tuấn nhìn ra được vẻ mặt có chút khó xử của Tô Kim Thư, con ngươi cũng dần trở nên tĩnh mịch.

“Chuyện này giao cho anh xử lý, nhé?”

Tô Kim Thư ngẩng đầu nhìn anh, không biết tại sao, không hiểu sao có chút căng thẳng: “Nhưng mà nếu như để anh trai em biết được, lúc em mang thai, mẹ của anh còn không buông tha cho em, anh ấy sẽ càng thêm nổi giận”

Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn nở nụ cười nhàn nhạt.

“Cứ giao cho anh”

Trong lòng Tô Kim Thư tuy rằng vẫn có chút lo lắng, nhưng mà vừa ngẩn đầu, nhìn vào ánh mắt sâu thảm của Lệ Hữu Tuấn liền trở nên bình tĩnh Người đàn ông này, dù bất cứ lúc nào cũng đều đáng tin cậy như thế.

Tô Kim Thư nhẹ nhõm thở dài một hơi, cô nhẹ nhàng gật đầu, ngả vào lòng Lệ Hữu Tuấn.

Xe chậm rãi tiến vào sân biệt thự, Tô Kim Thư được Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng trực tiếp bế từ trên xe xuống Hai tay của cô mới vừa bị trói bởi thắt lưng, hơn nữa lại liều mạng giấy dụa, cổ tay cô còn hãn những vết đỏ.

Lúc này, cô đang khoác áo khoác của Lệ Hữu Tuấn, đưa tay giấu vào áo theo bản năng Cô không muốn để Tô Duy Nam nhìn thấy mình bị thương, nếu không nhất định sẽ rất giận dữ.

Lúc hai người bước vào phòng khách, lại ngạc nhiên nhìn thấy chỉ có một mình Thomas đang chờ.

Tô Kim Thư chỉ cảm thấy trong lòng trầm xuống, vội vàng từ trong lòng của Lệ Hữu Tuấn giãy dụa xuống: “Anh tôi đâu?”

Thomas sau khi nhìn Tô Kim Thư, đem sự bất ổn giấu vào trong bụng, vô cùng lễ phép nói: “Cô Tô, cậu ấy còn một số chuyện khác cần xử lý, nên trước khi đi, cậu ấy bảo tôi ở đây chờ tin tức, bây giờ cô đã bình an quay trở lại rồi, vậy tôi xin phép đi trước”

Tô Kim Thư vẫn có một chút không yên tâm, vội vàng hỏi: “Anh tôi anh ấy có việc gì quan trọng cần xử lý thế ạ?”

Dù sao hôm nay Tư Vũ Chiến đã dám động vào cô, có thể thấy rằng, anh ta lúc nào cũng có thể chuẩn bị ra tay với anh cô bất cứ lúc nào.

Thomas lắc đầu nói: “Việc cậu ấy cần làm chắc là việc riêng của cậu ấy.

Việc riêng?

Tô Kim Thư sửng sốt một chút, nếu như nói Tô Duy Nam cần làm việc riêng gì đó, có lẽ là có liên quan đến Mộ Mẫn Loan.

Nếu như là Mộ Mẫn Loan, vậy chứng tỏ hiện tại anh cô tạm thời vẫn chưa lâm vào nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư nhẹ nhõm thở dài một hơi, cô nhìn Thomas gật đầu chười nói: “Vậy tôi nhờ anh thay tôi chuyển lời đến anh tôi, nói cho anh ấy biết, tôi hiện tại rất ổn, không có chuyện gì cả”

“Vô cùng cam tâm tình nguyện vì cô mà cống hiến”

Nói xong câu này, Thomas quay người rời đi Bị dày vò ở nơi như thế cả buổi tối, Tô Kim Thư lại đang có thai, lúc này thật sự cảm thấy có chút mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.

Cho nên Thomas vừa đi khỏi, cô liền làm nũng, để Lệ Hữu Tuấn bế cô lên lầu hai nghỉ ngơi.

Lệ Hữu Tuấn rất biết nghe lời, ngoan ngoãn đến bế cô lên, sau đó trực tiếp đến nhà tắm phòng chính.

Lúc ôm Tô Kim Thư vào trong bồn tắm, cởi áo khoác trên người Tô Kim Thư ra, anh mới phát hiện trên cổ tay cô có mấy vết rách màu đỏ sậm.

Khuôn mặt anh tuấn kia liền trở nên u ám vô cùng, Tô Kim Thư rất nhanh nhận ra cảm xúc của anh không bình thường, cố ý giả vờ lắc lắc cánh tay.

“Da của em rất dày, chút vết thương này: căn bản không là gì, không đau chút nào cả”

Lệ Hữu Tuấn chỉ là ánh mắt có chút u ám, liếc nhìn cô một cái, cũng không mở miệng nói gì, xoay người lạnh nhạt đi ra ngoài.

“Ai, anh…”

Tô Kim Thư tủi thân muốn nắm lấy anh, nhưng tay phải lại bắt lấy chỉ là khoảng không.

Nhìn thấy bóng dáng Lệ Hữu Tuấn xoay người rời đi, trong lòng cô khó tránh có chút ủy khuất.

“Tên ngốc, không biết rằng mình đang an ủi anh ta sao? Cũng không giúp mình xoa một chút, cứ thế quay người bỏ đi rồi?”

Tô Kim Thư mặc dù miệng vẫn còn cẳn nhắn, nhưng cô vẫn rất tự giác bắt đầu tắm rửa.

Những nơi bị tên đàn ông ghê tởm kia chạm vào trên người, cô hung hăng chà xát, đến mức những chỗ da đó đều đỏ lên đau đớn, cô mới dừng lại Lệ Hữu Tuấn từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cô đang ngược đãi làn da của chính mình như thế, lông mày lập tức nhíu lại: “Ra tay nặng như vậy, làm gì chứ?”

Tô Kim Thư tức giận bĩu môi: “Dù sao cũng đâu có ai đau lòng cho eml”

Lệ Hữu Tuấn bất đắc dĩ thở dài một hơi, dứt khoác ngồi xuống bên cạnh bồn tắm.

Anh đưa đôi bàn tay ra trước mắt Tô Kim Thư, trong tay cầm một mớ thuốc dán màu.

trắng đẹp đế Anh không nói nhiều lời, chỉ bảo Tô Kim Thư đưa hai bàn tay ra.

Anh nặn một chút thuốc dán, sau khi xoa xoa trong lòng bàn tay, cẩn thận bắt đầu bôi lên vết thương của Tô Kim Thư.

Động tác của anh nghiêm túc mà tỉ mi, hơi thở ấm áp phả lên mặt Tô Kim Thư.

Tô Kim Thư lại ngơ ngác nhìn góc nghiêng hoàn mĩ của nam nhân này.

Tục ngữ nói, người đàn ông đẹp trai nhất khi nghiêm túc.

Nhưng mà Lệ Hữu Tuấn trong mắt Tô Kim Thư dù cho làm bất cứ việc gì đều đẹp trai cả.

Đặc biệt là dáng vẻ chuyên tâm của anh khi bôi thuốc cho mình, quả thực là mê chết người!

“Sau này học cách thông minh một chút, ai dám động vào em, trực tiếp xử lý hän!”

Lúc Lệ Hữu Tuấn mở miệng nói câu này, mang theo oán khí đầy người.

Nếu không phải bây giờ Tô Kim Thư đã mang thai, anh thật sự có chút kích động, vì lo lắng cho tên nhóc trong bụng, nếu không anh muốn dạy cô một chút quyền đạo, không thủ đạo phòng thân.

“Đợi em sinh con xong, anh sẽ huấn luyện cho em ba tháng, khi nào học các thuật phòng thân xuất sắc rồi thì lúc đó tốt nghiệp”

Lệ Hữu Tuấn sau khi nói xong câu nói đó, quay đầu nhìn Tô Kim Thư nhìn chằm chăm mình bằng ánh mắt chết người.

Vẻ mặt đều là biểu cảm mê trai, bộ dạng hoàn toàn không để ý anh nói gì.

Lệ Hưu Tuấn chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, anh đưa tay búng trán cô một phát.

Bộ dạng thèm nhỏ dãi của cô bị anh phát hiện, mặt Tô Kim Thư liền đỏ lên.

Nhưng cô rất nhanh liền hùng hồn cãi lại: “Sao nào? Em ngắm người đàn ông của mình, mê trai thì làm sao chứ? Anh quản em được chắc? Ai bảo anh đẹp trai như thế, còn không cho em ngắm?”

“Lại bắt đầu mê trai đấy hả?”

Bình Luận (0)
Comment