Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 588

Chương 588: Cậu Lệ, xin hãy cứu giúp chị

Mẫn Loan “Anh muốn nói rằng, sớm biết có ngày.

hôm nay rồi thì hà tất gì lúc trước cứ phải như vậy?”

Tư Vũ Chiến một bên vừa lắc đầu thở dài, một bên thì nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay của Mộ Mẫn Loan: “Không lẽ tôi đối với em không tốt hay sao? Tại vì sao em cứ luôn muốn chạy trốn khỏi tôi vậy chứ?”

Khóe môi của Mộ Mẫn Loan đột nhiên cong lên thành một nụ cười lạnh lùng: “Đối xử tốt với tôi sao? Đem tôi trở thành một mặt hàng mà buôn buôn bán bán, sau đó phá đi đứa con của tôi, sai người hai mươi từ giờ đồng hồ đều giám sát tôi, đây gọi là đối xử tốt với tôi sao? Xin lỗi nhé, cái loại tốt như này tôi thật sự là không thể chịu nổi! Bằng không thì cậu Tư anh đi đối xử với cái cô Bạch Tuyết kia tốt một chút đi!”

Bạch Tuyết chính là ngôi sao nhỏ đang.

mang thai trong mình đứa con của anh ta thì đột nhiên lại bị sinh thiếu tháng “Mẫn Loan, em nói những câu như thế nà khiến cho tôi cảm thấy là em đang ghen đấy/ Mộ Mẫn Loan lạnh lùng cười khinh bỉ một tiếng, sau đó không thèm đếm xỉa tới rút ray mình trở lại: “Tùy anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ”

“Mẫn Loan, em cứ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi đi, giống như lúc trước vậy. Chỉ cần em ngoan ngoãn, em có thể có được cả danh lẫn lợi. Em cho rằng rời khỏi tôi rồi, thì em có thể nhận được cái gì chứ hả? Tất cả những bảng thông báo đã bị hủy đi rồi thì thạm thời không nói đến nữa, một tên Tô Duy Nam liền khiến cho em kiệt quệ về thể chất và tinh thần sao? Anh ta hiện tại chẳng qua chỉ là một con chó nhà có tang mà thôi, chẳng lẽ em vẫn còn có thể trông cậy vào anh ta tới cứu em hay sao?”

“Anh ấy là chó nhà có tang? Ha ha, ngày đó khi mà anh vẫn chỉ là một con chó nhà có tang, nếu như không có anh anh ấy kéo anh lên, anh đã sớm chết từ lâu rồi! Hóa ra anh báo đáp với ân nhân của mình như vậy sao?”

Cả đời này ký ức mà Tư Vũ Chiến không.

muốn nhớ lại nhất chính là đoạn ký ức về năm đó anh ta nghèo túng sa sut đến mức phải đi cầu cứu Tô Duy Nam ra tay giúp đỡ.

Thời thời khắc khắc anh ta đều muốn hủy diệt nó, thế nhưng lần nào Mộ Mẫn Loan cũng đều gợi lên đoạn khiến cho đoạn ký ức này của anh ta lại càng sâu thêm.

Tư Vũ Chiến dưới sự thẹn quá hóa giận đã nắm lấy cằm của cô ta thật mạnh: “Mộ Mẫn Loan, tốt nhất là đừng có bao giờ được một tấc lại muốn tiến một thước nữa! Tin rằng.

không lâu sau, em rất nhanh sẽ nhìn thấy dáng vẻ Tô Duy Nam giống như chó nhà có tang quỳ gối ở trước mặt tôi, bộ dạng đau khổ cầu xin tôi buông tha cho hắn!”

Mộ Mẫn Loan lạnh lùng trừng lớn mắt nhìn anh ta, không nói một lời nào.

Ở một nơi khác, nhìn thấy chiếc xe bảo.

mẫu màu đen kia càng lúc càng xa, Bối Bối nhanh chóng quay người chạy về phía khu biệt thự.

Ở bên kề đường, cô ta tỳ tiện chặn một chiếc xe taxi, chui vào trong xe.

“Cô gái nhỏ, đi đâu đây?”

“Tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Lệ Thiên, bác tài, làm phiền bác lái xe nhanh lên giúp.

cháu với, cháu có việc thật sự rất gấp!”

“Được thôi, ngồi cho vững đấy”

Hai mươi phút sau, chiếc xe taxi cuối cùng cũng dừng lại.

Bối Bối nhanh chóng thanh toán tiền xe, sau đó vội vội vàng vàng chạy vào bên trong.

một toàn nhà thương mại ở bên cạnh của tổng bộ tập đoàn Lệ Thiên.

Lúc này, Lệ Hữu Tuấn đang có một cuộc họp của cao tầng, vừa mới kết thúc Lục Anh Khoa liền nhận được cuộc điện thoại từ lễ tân gọi tới.

Lục Anh Khoa nhè nhẹ gõ cửa, sa đó bước vào trong phòng làm việc của Lệ Hữu Tuấn: “Ông chủ, trợ lý của cô Mộ đã tới nơi rồi ạ”

“Đưa cô ta đến phòng họp đi”

Năm phút sau, Bối Bối được quầy lễ tân trực tiếp dẫn vào bên trong một căn phòng họp ở bên cạnh phòng làm việc của tổng giám đốc. Lệ Hữu Tuấn đang đọc lướt qua thông tin hợp đồng mà Lục Anh Khoa đã chuẩn bị, sau khi nghe thấy tiếng bước chân vọng đến liền ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.

€ó điều anh lại chỉ nhìn thấy một mình Bối Bối, bỏ tập văn kiện trong tay xuống, Lệ Hữu Tuấn mở miệng nói: “Chỉ có một mình cô thôi?”

Khí thế của Lệ Hữu Tuấn quá mạnh mẽ, vì vậy ở trước mặt anh, Bối Bối lộ ra vẻ có chút cẩn trọng:” Vâng, chỉ có một mình tôi thôi”

Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy bộ dạng của cô ta dường như rất khẩn trương, kéo một chiếc ghế ra cho cô ta ngồi: “Ngồi xuống rồi nói tiếp”

Sau khi ngồi xuống, Bối Bối mới cảm thấy được tâm trạng căng thẳng kia dân dần được tả lỏng ra một chút. Cô ta nắm chặt lấy chiếc.

cốc thủy tinh ở trước mặt, không dám ngẩng đầu lên đối diện với Lệ Hữu Tuấn: “Mộ Mẫn Loan tại sao lại không đến?”

Vừa rồi bởi vì thật sự là quá khẩn trương, thế cho nên Bối Bối suýt chút nữa quên mất mục đích của bản thân chuyến này đến đây để làm gì Bị Lệ Hữu Tuấn hỏi một câu như vậy, cô ta mới giật nảy lên rồi đứng bật dậy, ngay đến cả nước bên trong chiếc cốc thủy tinh cũng bị đổ cả lên ngực: “Cậu Lệ, cầu xin anh cứu chị ấy với!”

Lệ Hữu Tuấn cau mày lại: “Ngồi xuống đi, có gì thì từ từ nói!”

Bối Bối lại một làn nữa ngồi xuống, nhanh chóng đem sự việc vừa xảy ra ban nãy kể lại một lượt.

Gô ta cũng khá là thông minh, các điều lệ trong lúc nói chuyện cũng rất rõ ràng.

Chỉ chốc lát sau, liền đem toàn bộ chân tướng ngọn nguồn của sự việc kể ra vô cùng rõ ràng.

“Ý của cô là Mộ Mẫn Loan bị người ta đưa đi rồi?”

“Không chỉ có như vậy, mẹ Mộ còn ký với Tư Vũ Chiến hợp đồng ba mươi năm, cái này tương đương với hoàn toàn đem bán chị Mãn Loan đi với giá mười tám tỷ cho Tư Vũ Chiến rồi còn đâu! Hơn nữa bà ta còn làm cho chị Mẫn Loan một tờ giấy giám định thần kinh, bà †a có thể toàn quyền đại diện ký tên thay cho chị Mẫn Loan!”

Lục Anh Khoa sau khi nghe được những lời này, đầu lông mày nhịn không nổi mà giần giật.

Biểu tình trên mặt của Lệ Hữu Tuấn mặc dù không có sự thay đổi gì cả, thế nhưng người thông minh đều có thể phát hiện, ánh mắt của anh đã trở nên lạnh như băng rồi.

Nhà họ Mộ này rốt cuộc là một gia đình biến thái đến mức nào chứ?

Chỉ vì đồng tiền, vậy mà có thế cho con gái của chính mình dùng thuốc, sau đó mang đi làm giám định tâm thần phân liệt?

Thậm chí còn dùng tờ giấy giám định này.

để kiểm soát con gái của chính mình!

Cũng chẳng trách tính cách của Mộ Mẫn Loan lạnh lùng như vậy, nếu như Tô Duy Nam biết được sự việc này, không biết liệu răng sẽ tiếp tục che giấu trốn tránh như vậy nữa hay.

không.

“Mộ Mẫn Loan trước khi đi có để lại tin tức gì hay không?”

Bối Bối suy nghĩ một lúc, vội vàng lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa đến trước.

mặt Lục Anh Khoa: “Cậu Lệ, bên trên là số điện thoại của chị Mãn Loan, chị ấy đã lén lút giấu điện thoại ở bên người rồi, nói rằng nếu tìm được cơ hội sẽ gọi điện cho anh”

Lục Anh Khoa giao số điện thoại cho Lệ Hữu Tuấn.

Người phụ nữ Mộ Mẫn Loan này vẫn coi như là thông minh, cô ta biết răng ở thành phố Ninh Lâm này, cũng chỉ có một mình Lệ Hữu Tuấn có thể tìm được Tô Duy Nam mà thôi.

Lệ Hữu Tuấn cất tấm danh thiếp đi: “Vừa rồi cô nói rằng, hợp đồng của Mộ Mãn Loan với công ty quản lý trước đây bao giờ thì hết thời hạn?”

“Vào tuần sau, Tư Vũ Chiến muốn tôi chuẩn bị tất cả các buổi họp báo cho chị Mẫn Loan. Tôi dự định là đến thời điểm đó sẽ trực tiếp ký hợp đồng với chị Lệ Hữu Tuấn gật đầu: “Biết rồi”

Sau khi nói xong lời này, anh liếc nhìn Lục Anh Khoa một cái: “Tiên cô ta ra ngoài.”

“Vâng thưa ông chủ”

Bối Bối đứng dậy, thời điểm cô ta chuẩn bị rời đi, hơi thở gắt gao căng thẳng kia vẫn như cũ không thả lỏng ra được.

“Cậu Lệ, cầu xin anh đấy, cầu xin anh giúp đỡ cho chị Mẫn Loan! Con người chị ấy vô cùng đáng thương…”

Lời của Bối Bối còn chưa kết thúc, Lục Anh Khoa đã ngăn cản cô ta lại: “Xin mời đi bên này”

Bối Bối gắt gao căn chặt môi lại, xoay.

người cùng anh ta đi ra ngoài.

Lúc cô ta đi đến cửa ra vào, đột nhiên nghe được Lệ Hữu Tuấn ở phía sau nói một câu: “Yên tâm đi”

Ánh mắt của Bối Bối ngay tức khắc trở nên sáng ngời, cô ta vội vàng quay đầu lại cúi đầu thật thấp hướng về phía Lệ Hữu Tuấn ở đẳng kia: “Cảm ơn cậu L.

Sau khi rời khỏi tòa nhà này, Bối Bối cảm thấy cả thế giới này dường như đều trở nên ảm ơn cậu Lệ!”

sáng rực cả lên.

Lệ Hữu Tuấn kia là người như thế nào, mọi người ai ai cũng biết cả.

Anh đã nói với bản thân rằng yên tâm đi, vậy có nghĩa là nhất định sẽ không có bất cứ vấn đề gì cải Sau khi tiễn Bối Bối rời đi xong, Lục Anh Khoa một lần nữa quay trở lại phòng làm việc: “Ông chủ?”

Bình Luận (0)
Comment