Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 622.1

Chương 622-1

“Được được được, ngài muốn cái gì thì chính là cái đó, gửi thông tin cho tôi đi.”

“Đúng là cái đồ ngốc nghếch, sớm nhận lời ngay từ đầu có phải là đỡ mất thời gian hay không”

Cúp điện thoại, người đàn ông xoay người đi về phía căn phòng của mình.

Phòng 802.

“Cô Tô, đồ vật đã mang tới chưa?”

Tô Kim Thư vội vàng gật đầu, lấy chiếc túi giấy kraft từ trong ba lô ra, đưa cho Thomas.

Thomas cầm lấy, mở ra kiểm tra, ánh mắt anh ta sáng hẳn lên: “Cô Tô, cô thật là lợi hại, thứ này rất khó chế tạo!”

Tô Kim Thư nở một nụ cười gượng gạo, để có thể tạo ra vật này, cô đã làm tổn thương hai người, đến bây giờ cô vẫn không biết phải làm sao để đối mặt với Lệ Hữu Tuấn nữa.

“Thomas, anh trai tôi bây giờ ra sao rồi?”

Ánh mắt của Thomas có hơi thay đối, nhớ lại những gì Âu Dương Hải đã nói với mình “Tình huống hiện tại của anh ta, tôi cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng mà tin chắc rằng anh ta không phải là người dễ dàng bị đánh bại đâu.”

“Thế nhưng mà bên phía tập đoàn Âu Thị.”

Tập đoàn Âu Thị gần đây đang trên đà phá sản, mấy ngày nay tin tức càng ngày càng dày đặc, khiến cho ngay cả cô cũng không dám không tin.

“Cô Tô, nếu như hôm nay cô đồng ý đưa vật này tới đây, thì chứng tỏ cô vẫn tin tưởng vào năng lực của anh ta, không phải sao? Nếu như cô đã lựa chọn tin tưởng, vậy thì cô hãy tin tưởng đến cùng đi!”

Sau khi nói xong những lời này, Thomas cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Rất xin lỗi cô Tô, tôi không thể ở lại đây quá lâu được, đợi chút nữa tôi sẽ ra ngoài từ phía ban công, còn cô thì hãy đi luôn bằng cửa chính đi. Sau khi rời khỏi đây, cô hấy quên nơi này đi, cũng đừng quay trở lại đây làm gì nữa, tôi sẽ không về đây đâu”

“Thế nhưng mà…”

Tô Kim Thư còn đang định hỏi thêm, thì Thomas đã xoay người, vọt tới chỗ ban công, sau đó nhảy xuống dưới một cách nhẹ nhàng.

Đến khi Tô Kim Thư chạy đến ban công nhìn xuống dưới, thì bóng dáng Thomas đã không thấy đâu nữa rồi.

Cô thở dài một hơi, rồi đội mũ đi ra ngoài.

Trước khi ra khỏi phòng, cô còn cố ý nhìn qua mắt thần một lúc, xác định cái tên điên ở phòng đối diện không còn ở đó nữa, lúc này cô mới nhanh chóng mở cửa ra ngoài Lúc rời đi, Tô Kim Thư có cảm giác như: dường như có ai đó đang đuổi theo mình ở đăng sau.

Thời gian quay ngược lại về đêm hôm qua.

Sau khi Lâm Thúy Vân chạy ra khỏi nhà, cô ấy cũng không gọi chú Văn đến đón, mà trực tiếp gọi xe, đuổi theo hướng Lục Mặc Thâm.

“Bác tài ơi, có thể lái nhanh hơn một chút được không?”

Khi Lâm Thúy Vân sốt ruột như thiêu như đốt chạy tới dưới nhà Lục Mặc Thâm thì đã thấy xe của anh ta đang đỗ ở cổng rồi Lúc này, Lục Mặc Thâm vừa lúc bước xuống xe.

Lâm Thúy Vân định bước tới chào hỏi, thì phát hiện một người phụ nữ khác từ trên xe Lục Mặc Thâm bước xuống.

Lâm Thúy Vân vốn định gọi Lục Mặc.

Thâm, thế nhưng sau khi nhìn thấy cô gái trẻ kia, cả người cô ấy lập tức cứng đờ. Lâm Thúy Vân đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người, chỉ thấy sau khi Lục Mặc Thâm bước xuống xe, người phụ nữ đó cũng theo sau anh ấy đi xuống.

Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng Lục Mặc Thâm sắp đi xa, cô ta vội vàng lên tiếng gọi: “Cậu Lục..”

Tâm trạng của Lục Mặc Thâm hiện tại vô cùng không tốt, sau khi nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, dường như lúc này anh mới nhận ra được trên xe còn có một người khác.

Một tay anh ta xách túi, lạnh lùng quay người đi chỗ khác.

Người phụ nữ đang đứng trước không phải ai khác mà chính là người khỏi bữa tiệc trước đó, Mộ Văn An Trên người cô ta vẫn còn dính vết bẩn, vẻ mặt có chút rối rằm, hai mắt chăm chú nhìn Lục Mặc Thâm, muốn nói lại thôi.

Lục Mặc Thâm khẽ nheo mắt lại, lạnh lùng anh ta lã rời nói: “Cô Mộ, không phải cô đã nói là nhà cô ở ngay gần đây hay sao? Hay là cô muốn tôi bảo trợ lý Liễu tiễn cô về?”

Mộ Vãn An nhìn anh ta, sau đó cúi đầu liếc đống tro bụi trên người mình: “Cậu Lục, liệu tôi có thể qua nhà anh để xử lý đống vết bẩn này và sửa sang lại một chút được không? Nếu như tôi cứ thế này mà trở về, cha mẹ tôi nhất định sẽ vô cùng lo lắng”

Trong lúc Mộ Vấn An nói những lời này, trợ lý Liễu đứng ở bên cạnh có hơi xấu hổ mà cúi gẫm mặt xuống.

Vừa rồi, lúc anh ta đang lái xe, khi đi ngang qua một khúc cua thì Mộ Vãn An bất thình lình nhảy ra giữa đường. Anh ta vội vàng phanh gấp, suýt chút nữa thì đâm vào cô ta.

Sau đó, anh ta xuống xe xem xét tình hình của Mộ Vấn An, phát hiện cô ta chỉ là bị hoảng sợ, không hề có vết thương nào hết.

Sau khi anh ta hỏi ý kiến của Lục Mặc: Thâm, biết được Mộ Vấn An tiện đường với boss, cho nên đã để cho cô ta lên xe, cho cô ta quá giang đến vùng phụ cận.

Thế nhưng, bây giờ xem ra, cái cô nàng Mộ Văn An này thật đúng là không biết điều!

Đã đưa đến đây rồi mà cô ta không chịu đi, lại còn muốn vào nhà của boss nữa cơ đấy!

Cô ta định đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc cởi hết quần áo hay sao?

Trợ lý Liễu tưởng tượng đến cái cảnh đó, không dám nhìn thẳng. Anh ta vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm Lục Mặc Thâm, chỉ sợ boss nhà mình bị chập dây thần kinh nào mà đồng ý với cô ta. Dù sao thì dáng dấp người phụ nữ này nhìn qua cũng có vẻ không tệ Nếu như boss đồng ý, hai người trai đơn gái chiếc, ngộ nhỡ không cẩn thận cọ xát ra lửa..

Vậy thì anh ta phải ăn nói thế nào với Lâm Thúy Vân bên kia đây?

Mộ Vãn An thấy Lục Mặc Thâm im lặng không đáp, ánh mắt dân dần trở nên tối sâm lại: “Nếu như cậu Lục cảm thấy không tiện thì…”

“Tôi chỉ là có chút hiếu kỳ” Lục Mặc Thâm đột nhiên lên tiếng.

Mộ Vấn An kinh ngạc nhìn anh ta, gương mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.

“Cô không phải là bạn gái của Lâm An Nguyên hay sao? Quần áo của cô bị dính bẩn, cô không đi tìm cậu ta, mà ngược lại, muốn vào trong nhà của một người đàn ông mà cô mới gặp mặt lần đầu tiên. Cô cứ như vậy mà cho rằng tôi là một chính nhân quân tử ư?”

Mộ Văn An hơi sửng sốt trong giây lát, giống như chưa biết phải trả lời như thế nào.

Một lúc lâu sau, cô ta mới lắp bắp mở miệng: “Cái đó… Bởi vì anh là bạn trai của chị gái anh An Nguyên, cho nên anh nhất định là một người tốt. Tôi… Tôi thật sự không có nghĩ nhiều như vậy…”

Khi nói những lời này, Mộ Vấn An thể hiện rõ sự ngại ngùng.

Lục Mặc Thâm cười lạnh, đang định mở miệng từ chối, nhưng vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng màu đen khuất phía sau ngọn đèn đường.

Dáng người cao gầy tinh tế, càng nhìn càng thấy quen mắt, anh ta hơi nheo mắt, dứt khoát đổi giọng: “Cho nên cô tin rằng tôi là người tốt?”

Mộ Vấn An vội vàng gật đầu: “Đương nhiên rồi!”

Lục Mặc Thâm làm bộ suy tư một lúc.

Mộ Văn An vô cùng hồi hộp, biểu hiện này là sắp sửa đồng ý sao?

Trong lúc Mộ Vấn An vừa lo lắng, vừa mong chờ, thì Lâm Thúy Vân, người đang đứng núp sau cột đèn đường – cảm thấy phẫn uất đến nghẹt thở.

Vừa rồi, Lâm Thúy Vân vốn chỉ định đứng nhìn từ xa, thế nhưng sau đó lại phát hiện người phụ nữ đang đứng trước mặt Lục Mặc Thâm chính là Mộ Vấn An!

Đã thế, cô ta lại còn trưng cái vẻ mặt ngây thơ vô tội để nói chuyện với Lục Mặc Thâm nữa chứt Lúc này, cả người Lâm Thúy Vân lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có điều gì đó không ổn. Cô ấy càng ngày càng tiến gần tới chỗ hai người kia, phải đến tận chỗ sau cột đèn thì Lâm Thúy Vân mới có thể loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.

Thế nhưng sau khi nghe xong, Lâm Thúy Vân suýt chút nữa thì bị bọn họ làm cho tức chết!

Cái cô nàng Mộ Vấn An này có phải là chập mạch rồi hay không? Giữa đêm hôm khuya khoắt, mà lại muốn vào nhà Lục Mặc Thâm để thay quần áo?

Hai người bọn họ trai đơn gái chiếc, củi khô bắt lửa, ngộ nhỡ không kìm nén được mà xảy ra cái gì thì làm sao bây giờ?

Mà điều khiến cho người ta khó hiểu nhất đó chính là Mộ Vãn An rõ ràng là bạn gái của Lâm An Nguyên cơ mà?

Lục Mặc Thâm có thể coi là anh rể của cô ta, thế mà cô ta lại làm ra những hành động như vậy ư?

Những cái này thì cũng thôi đi, nhưng điều khiến cho Lâm Thúy Vân càng khó chịu hơn cả là cái tên khốn Lục Mặc Thâm này ban đầu còn bày vẻ lạnh lùng, thế nhưng về sau, cũng không biết là có phải do nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Mộ Văn An hay không mà hình như đã động lòng trắc ẩn!

Đúng là đi tìm đường chết đây mà!

Ở bên kia, Lục Mặc Thâm nhẫn nhịn một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu như cô không ngại…”

Trong nháy mắt, đôi mắt của Mộ Vấn An sáng lên, chỉ là Lục Mặc Thâm vẫn chưa nói hết câu thì đột nhiên có một giọng nói vô cùng cáu kinh từ phía sau truyên tới: “Nhưng em thì ngại đấy!”

Bình Luận (0)
Comment