Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 624.1

Chương 624-1

Không phải là cô ta cảm thấy đau lòng vì chiếc điện thoại đó, mà là quá kinh ngạc trước sự quan tâm của anh dành cho Tô Kim Thư.

Mẹ kiếp có phải đầu óc của người đàn ông này úng nước hay không? Tô Kim Thư đã cắm sừng mình rồi mà anh vẫn còn bảo vệ cho người phụ nữ đó hả?

Rốt cuộc con hồ ly tinh này đã cho Lệ Hữu Tuấn uống loại canh mê hồn nào thế, đến nỗi không phân biệt được đúng sai như vậy!

Rõ ràng Tô Kim Thư cũng vô cùng ngạc nhiên trước hành động của anh.

Chẳng phải anh hẳn đã biết về những huyện có liên quan đến Lục Anh Khoa từ lâu Tuy nhiên khi Tô Bích Xuân nói cho anh biết tất cả những chuyện này, thì phản ứng đầu tiên của Lệ Hữu Tuấn lại không phải là chạy tới chất vấn mình, mà trực tiếp đập vỡ điện thoại của Tô Bích Xuân?

Trong lòng Tô Kim Thư bỗng nhiên dâng một loại cảm xúc rối bời khó mà diễn tả được, chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên muốn khóc.

Tô Bích Xuân vẫn không chịu thua, cô ta nhìn Lệ Hữu Tuấn bằng ánh mắt kinh ngạc: “Cậu Lệ, vừa rồi anh không nghe thấy đoạn ghi âm kia sao?”

Nhưng không ai nghĩ tới Lệ Hữu Tuấn còn không thèm nhấc mí mắt lên, trực tiếp vươn tay ra ấn nút trả lời bên cạnh mình: “Trợ lý Lâm, vào đây”

Ngay sau đó trợ lý Lâm đẩy cửa bước vào.

“Điện thoại di động của cô Tô bị tôi vô tình làm hỏng. Anh đưa cô ta đến phòng kế toán lấy cái mới đi”

Điện thoại di động bị hỏng?

Trợ lý Lâm tò mò nhìn xuống đất.

Chết tiệt, màn hình vỡ vụn ngay cả thân điện thoại cũng bị giấm thành bốn năm mảnh, vỏ điện thoại cũng nát vụn.

Đã giãm chiếc điện thoại thành tình trạng này mà còn nói là vô tình làm hỏng, vậy thì cũng quá không cẩn thận đi?

Mặc dù trong lòng dè bỉu nhưng trợ lý Lâm vẫn gật đầu, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Tô Bích Xuân: “Cô Tô, mời cô đi bên này”

Tô Bích Xuân lúc này vẫn đang đầm chìm trong sự kinh ngạc chưa kịp tỉnh táo lại, cô ta quay đầu nhìn chằm chằm Lệ Hữu Tuấn “Cậu Lệ có phải anh đã bị Tô Kim Thư lừa dối rồi không? Bị cô ta hạ cổ hay tẩy não rồi?

Cô ta chính là một người phụ nữ lẳng lơ, lăng loàn trắc nết, cho dù cô ta có đội nón xanh lên đầu anh thì anh cũng đều không hề để ý chút nào sao?”

Tô Bích Xuân bị trợ lý Lâm kéo đi nhưng cô ta không muốn rời đi, bởi vì cô ta có chút không thể chấp nhận được điều này.

Ngay khi lời nói cô ta vừa thốt ra, trợ lý Lâm đang đứng bên cạnh cũng trực tiếp ngốc lặng.

Anh ta nhìn Tô Bích Xuân đầy khó hiểu: Người phụ nữ này bị điên rồi à, thế nhưng dám nói cô Tô cắm sừng boss ở trước mặt anh ấy, chán sống rồi à?

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập cảm giác áp lực: “Có phải là do cha mẹ cô ngồi tù nên không có ai dạy cô cách ăn nói hay không?

Còn cần tôi phải dạy lại cho cô lời nào nên nói lời nào không à?”

Tô Bích Xuân chợt hóa đá, cô ta đờ đẫn nhìn anh nhưng vẫn căng da đầu mở miệng nói: “Em…em chỉ là, chỉ là muốn đòi lại công băng cho anh thôi!”

“Đòi lại công bằng cho tôi à?”

Tô Bích Xuân gật đầu: “Em… Em chỉ không muốn anh bị cô ta che mắt lừa dối mà không biết, nhưng… Nhưng nếu như chính bản thân cậu Lệ không bận tâm đến điều này thì em, em xin lỗi, là do em lắm chuyện xen vào việc của người khác..”

Đã đến lúc này rồi mà Tô Bích Xuân vẫn còn châm chọc nói mát, khiến cho chút ấm áp.

cuối cùng trong mắt Lệ Hữu Tuấn dần phai nhạt: “Trợ lý Lâm dẫn cô ta xuống dưới, kêu người của anh dạy dỗ lại cách nói chuyện cho cô ta.”

“Thưa vâng”

Trợ lý Lâm kéo cô ta ra ngoài.

Tô Bích Xuân vốn còn muốn tỏ ra chai lỳ, nhưng khi cô ta vừa mới bị lôi ra tới cửa, lập tức nhìn thấy hai người đàn ông to lớn cường tráng đứng ở đó, trong thoáng chốc sợ hãi đến mức hai chân trở nên mềm nhũn Đến lúc này cô ta mới nhận ra Lệ Hữu Tuấn nói dạy dỗ là có ý gì.

“Gậu Lệ, thật xin lỗi, em biết sai rồi, xin hãy tha thứ cho em, van anh bỏ qua cho em đi mà!”

Tô Bích Xuân bắt đầu la hét âm ï ngoài cửa, hai người vệ sĩ chặn miệng cô ta lại rồi kéo đi, Trợ lý Lâm đứng ở cửa rồi liếc nhìn Tô Kim Thư đầy lo lắng, sau đó gật đầu với Lệ Hữu Tuấn rồi xoay người bước ra ngoài.

Mãi cho đến khi cánh cửa kính được đóng lại, trái tim kia của trợ lý Lâm mới buông lỏng.

Không phải chứ, chẳng lẽ lời Tô Bích Xuân là thật sao?

Lục Anh Khoa thật sự có những suy nghĩ không nên về người phụ nữ của boss à?

Nếu đúng là như vậy thì việc anh ta liên tục biến mất một cách đột ngột, thật sự đã có đầy đủ lý do để giải thích rõ ràng rồi Vừa mới nghĩ đến khả năng này, trợ lý Lâm cảm thấy gáy mình tê dại.

Lục Anh Khoa anh ta điên rồi sao? Sao lại có thể làm ra một chuyện ngớ ngẩn như vậy?

Trợ lý Lâm lo lắng xoay người rời đi, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Trong phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại Lệ Hữu Tuấn cùng với Tô Kim Thư.

Tô Kim Thư ngây người đứng đó, nhìn vẻ mặt u ám của anh, trong lòng bỗng trở nên rối bời.

Cô cắn chặt môi rồi bước tới một cách khó khăn.

Ngay khi cô vươn tay muốn nảm lấy cánh tay của Lệ Hữu Tuấn thì người đàn ông đột ngột hất ra: “Hôm nay em ra ngoài đưa súng đúng không?”

Trái tim của Tô Kim Thư bỗng giật thót nặng nề rơi xuống, cô bất giác muốn trả lời không phải theo bản năng, Nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt buồn bã và lạnh lùng của Lệ Hữu Tuấn thì trong lòng cô chợt ngập tràn hối hận.

Cô sợ Lệ Hữu Tuấn sẽ tức giận nên đã chọn cách che giấu, nhưng việc giấu giếm như vậy lại khiến cho anh vừa cảm thấy tức giận lại xen lẫn một chút đau lòng Cuối cùng Tô Kim Thư lựa chọn nói thẳng: “Buổi sáng hôm nay Lệ Hạo Nhân đã đến đây một chuyến và đưa súng cho em. Sau đó em đến một căn hộ chung cư và giao nó cho cấp dưới của anh trai em, rồi trực tiếp đến đây”

Con ngươi của Lệ Hữu Tuấn hơi co lại, cô cuối cùng vãn kể ra sự thật nhưng đáng tiếc là đã quá muộn để nói ra chuyện này: “Vậy thì em còn muốn nói gì với anh nữa không?”

“Em biết điều này là sai, nhưng em thật sự lo lắng cho anh trai mình, vì vậy khi Âu Mỹ Lệ gọi điện nhờ em tìm súng hộm, hơn nữa còn nói rằng không được kể lại với anh, thì phản ứng đầu tiên của em chính là giấu giếm chuyện này”

“Em không có cách nào để kiếm được một khẩu súng, vì vậy chỉ có thể nhờ Lục Anh Khoa giúp đỡ. Lúc đầu anh ấy còn lưỡng lự kêu em đến tìm anh nhưng em đã từ chối, thậm chí em còn nói khích anh ấy nữa, vì vậy cuối cùng Lục Anh Khoa cũng đồng ý”

“Nhưng em đảm bảo với anh rằng giữa chúng em không hề có chuyện gì hết, Lục Anh Khoa đã ở bên cạnh anh ngần ấy năm rồi, vì vậy anh chắc hẳn phải hiểu rõ con người anh ấy hơn ai hết, hãy tin tưởng em”

Sau khi Tô Kim Thư nói xong những điều này, chẳng những không trông thấy ánh mắt dịu dàng của Lệ Hữu Tuấn, mà ngược lại cảm nhận được một luồng hơi thở ngày càng lạnh lẽo.

“Em đang giúp anh ta thoát khỏi chuyện này hay sao?”

Lệ Hữu Tuấn nhìn Tô Kim Thư với ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, sắc mặt cũng càng trở nên khó coi hơn.

Anh tất nhiên hiểu rõ về Lục Anh Khoa và Tô Kim Thư.

Nhưng những lời này lại không thể nói ra từ miệng cô được, mà vừa rồi cô đã phạm phải sai lầm lớn nhất.

Đó chính là trong từng câu từng lời nói của cô, mặc dù đang giải thích một sự thật, nhưng câu nào cũng đều thể hiện sự bao che và cố gắng bào chữa cho Lục Anh Khoa.

Đây là điều cấm ky lớn nhất của Lệ Hữu Tuấn.

Vẻ mặt của Tô Kim Thư căng thẳng, dường như không nghĩ tới anh sẽ nói vậy.

Nhìn thấy ánh mắt của anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trái tim của cô giật thót, chợt nhớ lại những gì Lệ Hạo Nhân đã nói với mình trước khi rời đi vào sáng nay.

Điều cấm ky lớn nhất của Lệ Hữu Tuấn chính là người phụ nữ của mình lại nói giúp người đàn ông khác trước mặt anh: “Nếu như chị còn muốn để cho Lục Anh Khoa một con đường sống thì đừng nói giúp hay nhắc đến tên anh ta”

Tô Kim Thư bỗng phản ứng lại, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Em không có ý đó, em chỉ là…em chỉ muốn chứng minh rằng em và anh ấy trong sạch, mà em cũng không phải là một người phụ nữ lắng lơ”

Cho dù Tô Kim Tư Anh muốn vớt vát lại một chút, nhưng ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn đã dần lạnh đi.

Cô chợt cảm thấy vô cùng hoang mang, gấp gáp đến độ nhào vào lòng rồi ôm chặt lấy anh: “Em xin lỗi, em xin lỗi”

Lệ Hữu Tuấn vẫn không lên tiếng.

Tô Kim Thư sốt ruột đến mức không biết phải làm gì: “Em thật sự lo lắng cho anh trai mình. Em đã xa anh ấy nhiều năm như vậy, mấy năm nay đối với em mà nói mỗi giây mỗi phút đều rất giày vò. Vì vậy, mỗi khi xảy ra chuyện với anh ấy là em lại cảm thấy hoảng hốt, em chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ lừa dối anh, em chỉ là…”

Cô chỉ là gì vậy? Hiện giờ cô chợt cảm thấy mình thật nghèo từ.

Ban đầu cô còn cảm thấy rất tức giận với Lệ Hữu Tuấn, vì việc anh đã không nói với cô về chuyện anh trai mình đã quay lại.

Bình Luận (0)
Comment