Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 626.3

Chương 626-3

Không biết có phải bị lời này của anh ta đánh thức không, Tô Duy Nam từ từ ngẩng đầu lên: “Nếu anh không nhắc nhở tôi, tôi cũng quên mất cậu có người cha một tay che trời!”

Tư Vũ Chiến cười lạnh, sở dĩ anh ta có thể làm xằng làm bậy ở thành phố Ninh Giang, cũng bởi vì anh ta có một người cha quyền cao chức trọng.

“Nếu trong lòng anh biết rõ, vậy mau mau dập đầu xin lỗi đi! Nói không chừng anh quỳ trước mặt tôi cố gắng cầu xin tôi, tôi vui vẻ rồi nên sẽ tha cho anh một mạng đấy!”

“Không bằng như vậy đi, giờ tôi lập tức mời cha anh đến, anh tố cáo ngay trước mặt ông ta được không?”

Lời nói này của Tô Duy Nam khiến cho Tư ‘Vũ Chiến kinh ngạc, anh †a vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chăm anh ấy: “Lời này của anh có ý gì?”

Tô Duy Nam cười lạnh búng tay một cái.

Một lát sau, một chuỗi bước chân cực kỳ lộn xôn từ ngoài cửa truyền đến Tư Vũ Chiến vô cùng kinh ngạc nhìn về phía cửa, chỉ thấy vài tên vệ sĩ áo đen dáng người cực kỳ to lớn, dẫn theo một người đàn ông trung niên loạng choạng bước vào.

Người đàn ông kia nhìn qua hơn năm mươi tuổi, mặc âu phục màu đen, thế nhưng trên mặt có vẻ vô cùng hốc hác, râu ria xöm xoàm.

“Cha, sao cha lại ở đây?”

Tư Vũ Chiến vô cùng hoảng sợ nói, giống như không thể tin vào mắt mình “Sao cha lại ở chỗ này, sao lại ở cùng một chỗ với đám người kia?”

Không biết vì sao, giống như đột nhiên lấy lại tinh thần, anh ta vội vàng tố cáo với cha mình: “Cha, bây giờ cha đến đúng lúc lắm, lũ khốn kia dám lừa con! Lần này cha nhất định phải giúp con xả cơn giận này, con muốn xem lần này bọn họ chết như nào!”

“Bốp!”

Nhưng mà điều khiến cho Tư Vũ Chiến không thể ngờ tới rằng, anh ta còn chưa nói xong, Tư Đức Huy đã lao đến.

Ông ta tát cho Tư Vũ Chiến một cái thật mạnh, chỉ nghe tiếng “Bốp” vang giòn, khuôn mặt Tư Vũ Chiến lệch đi, cơn đau rát từ trên mặt truyền đến.

Anh ta không thể tin vào mắt mình, vừa nãy, cha anh ta lại đánh anh ta!

Hơn nữa còn đánh trước mặt Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan.

Cơn tức giận to lớn khiến cho anh ta mất hết lý trí, hản ta giận dữ hét vào mặt cha mình: “Cha, có phải cha điên rồi không? Sao cha lại đánh con!”

Tư Đức Huy nhìn con trai không chút triển vọng nào, tức giận đến nỗi cả người run rẩy.

Ông ta chỉ vào mũi Tư Vũ Chiến chửi âm lên: “Trước kia cậu ở thành phố Ninh Giang làm xẵng làm bậy tôi cũng xử lý cho cậi nhưng mà mấy ngày trước, cậu lại dám giả mệnh lệnh của tôi, lôi quân đội dưới tay tôi vào? Bây giờ chuyện đã truyền đến thủ đô, đừng nói là cậu, ngay cả bản thân tôi cũng khó giữ nổi! Hai chúng ta cùng nhau đợi đến lúc ăn cơm tù đi!”

Lời nói này của Tư Đức Huy giống như: sấm sét giữa trời quang, hai chân Tư Vũ Chiến mềm nhũn lập tức ngã xuống ghế sô pha.

Anh ta đờ người ra, nói: “Sao có thể? Sao có thể có chuyện đó!”

“Nhiều năm như vậy, tôi đã cảnh cáo cậu, mặc kệ cậu ăn chơi liều lĩnh như thế nào, xảy ra chuyện thì tiêu ít tiền là xong! Thế nhưng mà cậu hết lần này đến lần khác không nghe, vì một chút ân oán cá nhân, vì một cô gái, vì một người phụ nữ không thể sinh con được, cậu trực tiếp kéo cả nhà họ Tư xuống, cậu biết không? Thăng phá hoại! Thằng khốn khiếp!”

Lúc này Tư Vũ Chiến rõ ràng đã rơi vào cảm xúc điên cuồng.

Anh ta tức giận quay đầu sang chỗ khác, dùng ánh mắt cực kỳ ác độc nhìn chằm chăm Tô Duy Nam.

Giờ phút này, anh ta phát hiện Tô Duy Nam đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, trong đôi mắt chói lóa có chút châm biếm.

Có một loại trực giác lóe lên trong đầu Tư ‘Vũ Chiến, anh ta lập tức bừng tỉnh: “Tô Duy Nam, tất cả những thứ này đều do anh giở trò phải không?”

Hèn chỉ trước đây anh ấy vẫn luôn trốn tránh không chịu xuất hiện, mình lúc đó còn nghĩ rằng anh ấy bởi vì sợ nên mới không dám xuất hiện.

‘Thế nhưng không ngờ người đàn ông này lại thâm độc và xảo quyệt như vậy, dám động tay động chân sau lưng anh ta!

Có lẽ mấy ngày trước Tô Duy Nam cố tình lộ hành tung của mình ra, bởi vì anh ấy đoán mình nhất định sẽ sử dụng thế lực của cha để đối phó với anh ấy.

Hóa ra tất cả những thứ này vốn là cái bấy của anh ta, mình đã bị anh ta tính kết “Tô Duy Nam, tao giết mày!”

Trong mắt Tư Vũ Chiến toàn là tơ máu, anh ta cầm dao gọt hoa quả trên bàn, hung ác nhào về phía Tô Duy Nam.

Nếu anh ta không thể đánh bại Tô Duy Nam, vậy anh ta tự tay giết chết anh ấy!

“Cẩn thận!”

Tô Kim Thư thấy cảnh này, sợ đến nỗi hồn phi phách tán, hoảng sợ kêu lên.

Đối mặt với công kích của Tư Vũ Chiến, Tô Duy Nam không có động tác gì, ngược lại khóe miệng nhẹ nhàng giương lên.

Thấy dao nhọn trong tay Tư Vũ Chiến sắp đâm vào ngực anh ấy, cũng chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên có bóng người cực kỳ cao lớn, nhanh như chớp vọt đến trước người Tô Duy Nam.

Là Thomas!

Chỉ thấy anh ta tung một cú đá vô cùng đẹp mắt, trực tiếp đá bay dao găm trong tay Tư Vũ Chiến.

Sau đó lại là hàng loạt cú đá vào bụng anh ta Cả người Tư Vũ Chiến bị đạp bay ra sau, ngã quy trên đất, đau đến không đứng dậy được.

“Khụ khụ khụ..”

Thomas quay đầu nhìn Tô Duy Nam, trên gương mặt lộ ra vẻ mặt đắc ý: “Hải, bây giờ chúng ta nên xử lý thế nào?”

“Tô Duy Nam, mày đừng có mà ngang ngược, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

Cho dù mình đã đi đến bước đường cùng, nhưng Tư Vũ Chiến vẫn ăn nói ngông cuồng như vậy.

Anh ta thật sự không cam lòng, anh ta lên kế hoạch lâu như vậy, vậy mà dưới sự sắp xếp của Tô Duy Nam, cuối cùng bị phá hủy hoàn toàn Thomas cúi đầu liếc nhìn Tư Vũ Chiến quỳ trên mặt đất, chân phải anh ta nhấc lên, sau đó giảm lên tay phải của anh ta.

Chỉ nghe thấy tiếng “Răng rắc”, bên dưới giày da của Thomas có tiếng xương gãy vang lên.

Kèm theo đó tiếng kêu vô cùng thảm thiết, ‘Thomas ngồi xổm xuống trước mặt Tư Vũ Chiến, cúi đầu nhìn anh ta: “Cậu cả Tư, tôi nhớ người Bạch Lạc các anh có một câu châm ngôn là ‘Hiểu thời thế mới là người giỏï’, nhìn cho rõ, bây giờ người đang quỳ ở trước mặt tôi chính là anh, cho nên tốt nhất anh nên biết điều chút, nghe lời một chút, có lẽ lúc tôi giết anh, có thể có chút phong độ của quý ông”

“Hừi Mày là cái thá gì! Dám rêu rao trước mặt tao? Chẳng qua mày chỉ là con chó Tô Duy Nam nuôi mà thôi!”

Sau khi Thomas nghe xong câu này, trong đôi mắt xanh âm u lóe lên ý định giết người, khóe miệng anh ta xuất hiện nụ cười lạnh: “Hải, làm sao bây giờ? Đột nhiên tôi rất muốn chơi đùa với cậu cả Tư này”

Bình Luận (0)
Comment