Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 632.3

Chương 632-3

Sau đó lấy điện thoại trong túi ra, bấm mấy cái liền hiện ra một bức hình được phóng to Lệ Hữu Tuấn giơ màn hình đến trước mặt anh, giọng nói khàn khàn mang theo tia lạnh lùng nói: “Là anh không sai đúng không?”

Asius liếc qua một cái, thấy bức hình trong điện thoại không quá rõ nét, chắc là dùng camera chụp.

Trong hình đúng lúc anh và Tô Kim Thư đang đứng trước cửa hiệu trưởng Lý, hai người hình như đang nói gì đó.

Vẻ mặt Tô Kim Thư vô cùng chán ghét và không kiên nhãn, còn khóe miệng anh hiện lên một nụ cười giễu cợt, giống như tên lưu manh đang đùa giỡn gái nhà lành Asius cố gắng giải thích: “Sorry anh, tôi nghĩ là anh đang hiểu lầm gì đó, thực ra…thực ra tôi và cô gái trong hình hôm nay cùng lúc tới nhà hiệu trưởng Lý, lúc rời đi tôi có chào hỏi một chút, nói chuyện vài câu, sau đó ai về nhà nấy”

Lệ Hữu Tuấn dùng khuỷu tay đè cổ anh, sắc mặt vô cùng khó coi: “Vậy anh có thể giải thích một chút, điện thoại của cô ấy sao lại ở chỗ anh không?”

“Excuse me?”

Asius sững sốt ngay tại chỗ.

Anh vô cùng kinh ngạc nhìn Lệ Hữu Tuấn, mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại: “Anh… anh có phải là người đàn ông nghe điện thoại lúc trước không?”

Asius lúc đó chỉ là muốn đùa thôi, hoàn toàn không ngờ đến, không cẩn thận đá trúng tấm sắt.

Bạn trai của Tô Kim Thư sao có thể là người như thế này chứ?

Chỉ nhìn khí thế của anh ta liền biết anh ta nhất định không phải là người bình thường “Wi vậy bây giờ cô ấy tắm xong rồi sao?”

Khi Lệ Hữu Tuấn khi nói lời này, giọng nói dường nhưu lạnh đến tận xương tủy.

Asius vô thức bị khí thế của anh áp chế, chỉ cảm thấy nổi da gà: “Sorry, tôi…chỉ là muốn đùa một chút”

“Cô ấy ở đâu?”

“Sau khi tôi cầm điện thoại cô ấy, cô ấy liền đi rồi, tôi không biết”

“Tôi hỏi lại một lần nữa, cô ấy ở đâu?”

Lệ Hữu Tuấn đột nhiên bóp mạnh tay, cổ họng Asius lại bị ép chặt, cả người dường như bị đóng đinh vào tường, thở cũng không nỗi nữa.

Bây giờ đến cái chết anh cũng nghĩ đến rồi, đừng nói anh không biết tô Kim Thư đi đâu, bây giờ anh bị ép chặt cổ họng, hơn nữa còn mạnh như vậy, cho dù anh biết anh cũng không có cách nào nói.

Mặt Asius sắp thành màu đỏ, đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng Lệ Hữu Tuấn: “Dừng tay!”

Đôi mắt chim ưng của Lệ Hữu Tuấn vấn nhìn chăm chằm, thậm chí không thèm quay đầu.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, theo sau là Lục Mặc Thâm vội vàng chạy đến.

Anh đặt một tay lên mu bàn tay phải Lệ Hữu Tuấn.

“Tiếp tục thế này, anh còn chưa hỏi được gì, thì người đã bị anh làm chết rồi!”

Ánh mắt lúc này của Lệ Hữu Tuấn cực kỳ lạnh lùng: “Kẻ giở trò với tôi, cỏ đầu mộ đã cao ba thước rồi”

Mặc dù Lục Mặc Thâm không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng người đàn ông bây giờ đang bị Lệ Hữu Tuấn áp chặt này anh vẫn là biết đôi chút.

Anh khẽ xoay người, nói nhỏ bên tai Lệ Hữu Tuấn: “Đây là học sinh trao đổi do Smith Phạm đưa tới, nếu anh giết anh ta trước mặt tôi , thì đây là một vấn đề quốc tế nha, không nói vấn đề quốc tế này sẽ ảnh hưởng lớn như thế nà nếu anh ta xảy ra chuyện gì, trưởng Lý”

Lời của Lục Mặc Thâm khiến ánh mắt Lệ Hữu Tuấn khẽ lóe lên Đúng là Tô Kim Thư đúng là vảy nghịch của anh, nhưng hiệu trưởng Lý dù gì cũng là người thầy khái sáng của anh, con người anh không thích nhất là liên lụy người khác Đúng lúc này, điện thoại trong tay Lệ Hữu Tuấn đột nhiên vang lên.

Anh lạnh lùng nhìn qua, thấy là số điện thoại cố định ở nhà gọi đến.

Anh ấn nhẹ một cái, điện thoại kết nối: “Alo”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói như thở ra một hơi của Tô Kim Thư: “Ông xã, anh cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi”

Lệ Hữu Tuấn nghe thấy giọng Tô Kim Thư, khuôn mặt vốn đang căng thẳng lập tức giãn ra.

Lần nữa mở miệng, giọng nói cảu anh không biết dịu dàng hơn không biết bao nhiêu lần: “Em về nhà rồi sao?”

Tô Kim Thư gật gật đầu: “Ừ, điện thoại của em vừa bị một tên bệnh thần kinh lấy mất, nhưng mà em không sao, cũng không bị thương, lúc nãy em mượn điện thoại người khác gọi cho anh, nhưng anh không nhận, nên em liền về nhà gọi cho anh.”

Bệnh thần kinh?

Nghe Tô Kim Thư miêu tả tên con lai đẹp trai tóc vàng mắt xanh trước mặt như vậy, sắc mặt Lệ Hữu Tuấn cuối cùng cũng trở nên tốt hơn một chút.

Anh không nói gì, cánh tay phải của anh đột nhiên buông lỏng.

“Hu!”

Asius lúc này như một người chết đuối lên được bờ, hít một hơi thật dài, hai người trước mắt trở nên đen thui, choáng váng ngã xuống đất Anh ta lúc này dường như trải qua sống sót sau tai nạn.

Lệ Hữu Tuấn trước mặt anh ta đáng sợ như diêm vương vừa bước ra khỏi địa ngục, Asius ho dữ dội, trong đôi mắt xanh thảm kia ngoại trừ sợ hãi chính là khiếp sợ.

Lục Mặc Thâm đã đứng bên cạnh Lệ Hữu Tuấn từ nấy đến giờ, nên anh ta có thể mơ hồ nghe thấy người ở đầu dây bên kia là Tô Kim Thư.

Quả nhiên, trên thế giới này, chỉ có lời của Tô Kim Thư mới có thể khiến Lệ Hữu Tuấn đang tức giận bừng bừng lập tức bình tĩnh lại, hơn nữa còn có thể lộ ra vẻ mặt sủng ái phát ngán như vậy.

Lục Mặc Thâm đút một tay vào túi, đi tới trước mặt Asius.

Anh ta khinh thường nhìn Asius: “Anh không sao chứ?”

Anh ta không có ấn tượng tốt với Smith Phạm, vì vậy anh ta cũng không định quan tâm Asius Chỉ là thân là giáo sư địa học Lan Ly, có một số việc cần ra tay thì phải ra tay.

Thấy học sinh trao đổi của đại học Lan Ly bị đánh trước đám đông, hơn nữa lúc anh ta sắp bị treo chết xuất hiện ngăn cản tượng trưng một cái.

Vì vậy Lục Mặc Thâm vẫn luôn đứng một bên, đợi đến lúc Asius sắp trợn trắng hai mắt mới đi tới.

Asius lúc này chỉ cảm thấy mắt nổ đóm đóm, anh ta hoàn toàn không nhìn rõ Lục Mặc Thâm trong như thế nào, cũng không biết anh ta là ai.

Anh ta dựa vào tường, phiền não lắc lắc đầu, cũng không biết anh ta muốn bày tỏ điều gì Lục Mặc Thâm quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn một cái, phát hiện tên kia vừa cúp điện thoại, liền đi tới đây.

Lệ Hữu Tuấn đi thẳng về phía Asius, thấy tay phải anh lại vươn về phía Asius.

Lục Mặc Thâm vẫn giơ tay ra chắn lại “Thế này là được rồi”

Lệ Hữu Tuấn trừng anh ta một cái, anh xoay tay lại, trực tiếp bắt lấy ba lô của Asius, sau đó trực tiếp đổ ngược xuống iệu, hai cái điện thoại, còn có chìa khóa ví đều rơi đầy đất.

Asius cho dù lúc này có khó chịu như thế nào, sau khi thấy hành động của Lệ Hữu Tuấn, sắc mặt lại tái nhợt thêm.

Anh ta lo lắng nhìn sang chỗ khác, trên trán dường như lấm tấm mồ hôi.

Chẳng lẽ người đàn ông này biết thứ trong tập tài liệu?

Khi Lệ Hữu Tuấn cúi xuống nhặt đồ, Asius căng thẳng đến mức gần như ngừng thở, cho đến khi…

Người đàn ông như diêm vương đó cúi xuống nhặt điện thoại của Tô Kim Thư lên, Asius rổ ràng thở ra nhẹ nhõm.

Lệ Hữu Tuấn đưa điện thoại cho vệ sĩ đứng không xa phía sau anh, rồi trịch thượng nhìn Asius: “Cô ấy không phải là người anh có thể chọc vào, nếu còn có lần thứ hai, anh sẽ chết”

Anh sẽ chết!

Lúc Lệ Hữu Tuấn nói ra ba chữ này vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại mang đến cho người khác một loại áp lực vô hình cực kỳ lớn.

Cho dù là người có thân phận, địa vị như: Asius cũng không khỏi tim đập loạn xạ.

Anh thực sự bị khí thế của người đàn ông trước mặt dọa sợ, sắc mặt Asius tái nhợt cúi đầu.

Lục Mặc Thâm cứ đứng bên cạnh, nhìn Lệ Hữu Tuấn dẫn vệ sĩ rời đi, mới gọi mấy học sinh khiêng Asius đến phòng y tế.

Lục Mặc Thâm đợi người được đưa đi xong mới đi ra cổng trường, phát hiện xe của Lệ Hữu Tuấn vẫn đậu ở cổng.

Người đàn ông đẹp trai, khí thế mạnh mẽ đó dường như đang đợi mình.

Lục Mặc Thâm đi tới trước mặt anh: “Đang đợi tôi sao?”

Lệ Hữu Tuấn nhìn anh ta một cái: “Buổi tối cùng ăn bữa cơm”

Lục Mặc Thâm lập tức cau mày: “Thật sự hẹn tôi sao?”

Lệ Hữu Tuấn: ”..”

Lục Mặc Thâm cười một cái: “Ngại quá, có hẹn với người đẹp rồi”

Lệ Hữu Tuấn cười lạnh: “Anh nên liên lạc với người đẹp của anh trước, cô ấy có thể bây giờ đang ở nhà tôi rồi”

Lục Mặc Thâm: “…

Lâm Thúy Vân người phụ nữ này rốt cuộc là mạch não gì vậy?

Rõ ràng là cô ta mặt dày muốn ăn cơm hẹn hò với anh, kết quả chỉ với một cuộc điện thoại của Lệ Hữu Tuấn, cô ta liền trực tiếp đem chuyện này bỏ ra sau đầu rồi đúng không?

Nói cô ta là sói mắt trắng đúng là không oan uổng chút nào!

Thấy bộ mặt tức chết của Lục Mặc Thâm, Lệ Hữu Tuấn tự nhiên cảm thấy tâm trạng tốt lên không ít: “Cọ xe tôi sao?”

Lục Mặc Thâm giận dữ quay người: “Tôi đây có xel”

Nửa tiếng sau, hai chiếc xe của Lục Mặc Thâm và Lệ Hữu Tuấn lần lượt chạy vào biệt thự.

Lâm Thúy Vân lúc này đang dẫn hai đứa nhỏ cùng Tô Kim Thư đi dạo trogn vườn, nhân tiện hít thở không khí trong lành.

‘Vừa nghe thấy tiếng động cơ, cô lập tức quay đầu nhìn ra cổng.

Chỉ nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn trong bộ vest đen tao nhã bước xuống xe: “Kim Thư, nam thần về rồi!”

Lâm Thúy Vân vừa dứt lời, thì thấy Lục Mặc Thâm bước xuống xe.

Chỉ là vẻ mặt không vui đó đừng nên thể hiện rõ như vậy được không?

Sau khi Lâm Thúy Vân thấy Lục Mặc Thâm, mới nhớ hình như mình có hẹn Lục Mặc Thâm ăn cơm, xem phim!

Chết tiệt, hồi chiều Lệ Hữu Tuấn đích thân gọi điên cho cô, cô cái gì cũng không, lập tức đồng ý.

Thậm chí còn hăng hái chạy đến biệt thự chơi với Kim Thư, cũng không điện thoại cho Lục Mặc Thâm!

Hèn gì lúc nấy xuống xe vẻ mặt của anh ta lại thành như vậy.

Tô Kim Thư thây vẻ mặt Lâm Thúy Vân không đúng lắm, bèn hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Thúy Vân cứng ngắc nói, biểu cảm như bị táo bón vậy: “Chính là, mình hình như: quên, mình hôm nay chủ động hẹn giáo sư Lục ăn cơm, xem phim…”

“Lâm Thúy Vân, trong đầu cậu chứa gì vậy? Cậu không phải là trực tiếp quên chuyện này luôn rồi chứ?”

“Chính là…Kim Thư, mình bây giờ chọc lửa rồi, lát nữa mình lại đi cùng cậu, chuyện quan trọng nhất của mình bây giờ là phải đi dập lửa đất”

Nói xong, Lâm Thúy Vân lao về phía Lục Mặc Thâm như một cơn gió.

Bình Luận (0)
Comment