Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 638.1

Chương 638-1

‘Vẻ mặt Lâm Thúy Vân lập tứ thay đổi, cô Ý vội vàng xoay người ôm chặt eo của Tô Kim Thư: “Từ giờ trở đi, bắt đầu từ giây phút này, em và Kim Thư hai người chúng em liền sinh trưởng cùng nhau, chặt chẽ không thể phân ặt, khóe chia! Nếu anh không sợ bị thương đến con nuôi em, vậy anh cứ miễn cưỡng đi!”

Lục Mặc Thâm: ”..”

Một ván này Lâm Thúy Vân cuối cùng cũng chiếm được ưu thế, cô ấy đắc ý dạt dào xoay người sang chỗ khác, ôm Tô Kim Thư: “Đi, chúng ta trở về phòng ngủ!”

Vẻ mặt của Lục Mặc Thâm gần như là đã đen đến cực hạn: “Lâm Thúy Vân, cô nhóc này.

Chờ sau khi hai nữ thân chân thành xoay người vào lều, Lục Mặc Thâm đầu đầy hắc tuyến quay đầu đi, thậm chí ánh mắt của anh còn không kịp đối phó với Lệ Hữu Tuấn, chợt nghe thấy giọng nói ghét bỏ của đối phương: “Tôi không ngủ cùng đàn ông!”

Lục Mặc Thâm quả thực sắp tức chết: “Nói như tôi đã ngủ cùng đàn ông ấy!”

Hai cậu ấm thường ngày sống an nhàn sung sướng, cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ tới phải chui vào túi ngủ.

Bởi vì tối hôm nay để cho hai người bọn họ phát huy tốt nhất, người khác ngủ túi ngủ ở trong lều, hai người bọn họ trực tiếp mang đệm hơi đến.

Nếu bây giờ bọn họ thỏa hiệp, tối hôm nay thật sự phải cùng người đàn ông khác chịu đựng thịt đụng thịt mà ngủ.

Điều này sao có thể chịu được?

Mắt thấy sắc trời đã hoàn toàn tối sâm, những bạn học khác đã ngủ say, ngay cả trong lều của hai người Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư cũng đã tắt đèn.

Lại chỉ có Lục Mặc Thâm và Lệ Hữu Tuấn, hai người đàn ông rất buồn bực đang ngồi xổm ở bên ngoài lều.

Muốn hai người đàn ông bọn họ ngủ với nhau, tuyệt đối không có khả năng!

Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, kiếp sau sau sau sau nữa cũng không thế!

Mắt thấy muỗi ở trong vùng núi này càng ngày càng nhiều, ánh mắt Lệ Hữu Tuấn đột nhiên chợt lóe: “Người phụ nữ của anh bình thường ngủ say hay không?”

Lục Mặc Thâm là người rất thông minh, chỉ nghe thấy lời này của Lệ Hữu Tuấn, nháy mắt liền hiểu được ý của anh.

Anh ta gần như là dùng tốc độ ánh sáng “Phốc” đứng lên: “Giống như lợn chết!”

“Hắt xì!”

Lúc này, Lâm Thúy Vân trong lúc ngủ mơ hắt xì mạnh một cái.

Lệ Hữu Tuấn lập tức chuyển cho Lục Mặc ‘Thâm một ánh mắt anh đã hiểu chưa.

Lục Mặc Thâm vẻ mặt hiểu rõ, anh ta xoay người đi qua chạm vào căn lều mà hai người Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư đang ở bên đó.

Dây khóa của căn lều bị người kéo ra, ánh trăng yếu ớt chiếu vào trong, Hai người đàn ông có thể nhìn đến hai khuôn mặt đang trong trạng thái ngủ sâu.

Tô Kim Thư ngủ quay lưng ra ngoài nghiêng về bên trái, đây là tư thế ngủ tốt nhất đối với phụ nữ mang thai.

Mà Lâm Thúy Vân sợ chính mình đè nặng Tô Kim Thư, nằm ngửa chỏng vó, tư thế ngủ rất khó coi.

Hai người đều ngủ thật sự rất sâu, Lệ Hữu Tuấn đánh mắt với Lục Mặc Thâm.

Lục Mặc Thâm tâm lý liên thông, lén lút ôm Lâm Thúy Vân ngủ như lợn chết lên Lâm Thúy Vân mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, rầm rì hai tiếng sau đó nghiêng đầu, tựa vào trong ngực.

Lục Mặc Thâm tiếp tục ngủ.

Nhìn thấy Lục Mặc Thâm thành công ôm Lâm Thúy Vân đi, Lệ Hữu Tuấn rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Hắn lớn như vậy, thật sự là chưa từng ngủ cùng đàn ông.

Đêm nay nếu anh chưa về, anh thà rằng ngủ ở trên xe, cũng tuyệt đối không ngủ chung một cái đệm hơi với Lục Mặc Thâm.

Giấc ngủ củaTô Kim Thư vốn dĩ không sâu, hơn nữa đang là thời kỳ mang thai, cho nên lúc Lệ Hữu Tuấn nằm xuống, cô mơ mơ màng màng liền tỉnh lại.

“A!” Tô Kim Thư bị dọa sợ hét lên, chẳng qua tiếng hét còn chưa hô ra, đã bị người bịt kín miệng.

Người đàn ông nhẹ nhàng trấn an cô: “Là anh”

Là giọng của Lệ Hữu Tuấn!

Tô Kim Thư bị anh dọa như vậy, buồn ngủ đều bay mất, cô tức giận giơ tay đập anh: “Anh không phải ngủ cùng giáo sư Lục sao? Làm sao đã trở lại?”

Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ: “Anh chỉ ngủ chung một giường với em”

Tô Kim Thư nhịn không được muốn cười, chuyện tới hôm nay, cô ước chừng đã đoán được chuyện gì xảy ra: “Chẳng qua, hai người các anh tiền trảm hậu tấu như vậy, có phải không tốt lắm hay không?”

“Quản anh ta được hay không làm gì, dù sao anh muốn ngủ cùng vợ của mình …. “

Lệ Hữu Tuấn vừa nói, tay lại không quy củ thăm dò trên cơ thể cô: “Bởi vì em phải đi tăng cường huấn luyện bên chỗ hiệu trưởng Lý, anh đã gần nửa tháng không khai trai”

Khuôn mặt nhỏ của Tô Kim Thư bị anh nói đến đỏ lên, tức giận đưa tay đẩy anh: “Đây chính là cắm trại dã ngoại, không cho làm bậy!”

“Vậy anh sẽ làm nhẹ nhàng, em kìm nén một chút đừng phát ra tiếng, nhé?”

“Kìm nén em gái anh, đáng ghét!

Tô Kim Thư xoay người chui vào ố chăn.

Mà bên kia, Lâm Thúy Vân là bị hôn tỉnh.

Cô ấy vừa mở mắt liền nhìn thấy một đầu đen tuyền ở trước mặt mình, cô ấy gần như là sợ tới mức hồn phi phách tán, hai tay một cái tát liền đánh qua.

Bên kia, Lục đại gia chúng ta ăn đậu hũ đang ăn đến thơm ngào ngạt, thình lình nhìn thấy một cái tát của Lâm Thúy Vân đột nhiên quăng đến.

Mặc dù phản ứng của anh ta đã rất nhanh, lập tức nghiêng đầu sang bên cạnh một chút, nhưng vẫn bị móng tay của Lâm Thúy Vân quẹt trên mặt ra một vết xước đỏ tươi.

Lục Mặc Thâm híp mắt, hô nhỏ một tiếng.

Lâm Thúy Vân nghe thấy giọng nói quen thuộc, đột nhiên tỉnh táo, lúc này cô ấy đã tỉnh ngủ, đôi mắt trừng tròn vo, chăm chú nhìn kỹ: “Lục Mặc Thâm, sao lại là anh?”

Lục Mặc Thâm giơ tay chạm vào vết xước trên mặt, chỉ cảm thấy hơi nhói nhói, anh ta cau mày: “Nếu không thì sao? Tôn Quang Tông sao?”

Lâm Thúy Vân xấu hổ vội vàng ho khan hai tiếng, cũng ngồi dậy: “Cái đó … Có phải làm bị thương đến anh hay không? Xin lỗi, không phải em cố ý!”

“Đều bị em cào sưng lên rồi, còn nói không phải cố ý! Nếu em thật sự là cố ý, anh chẳng phải là máu tươi tung tóe ngay tại trận sao?”

Lâm Thúy Vân lòng đầy áy náy muốn xem vết thương của anh, nhưng không có biện pháp, trong lều rất tối, cô ấy đã tìm một cái đèn khẩn cấp mở ra: “Em cũng đã nói không phải em cố ý, vốn dĩ đang ngủ cùng Kim Thư, ai biết vừa mở mắt liền … ơ, không đúng, rõ ràng là em đang ngủ cùng Kim Thư, sao anh lại ở đây?”

Lâm Thúy Vân kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, cuối cùng phát hiện, đây căn bản là không phải lều của Tô Kim Thư: “Lục Mặc Thâm, anh cái đồ vô lại này, anh lại lén lút chuyển em sang đây phải không?”

Vừa rồi trong lòng còn ấy náy, nhưng trong nháy mắt lập tức biến mất vô tung vô ảnh, Lâm Thúy Vân lập tức muốn đứng lên: “Em mặc kệ, em muốn ngủ cùng với Kim Thư, anh tránh rai”

“Anh tránh ra?”

Lục Mặc Thâm ghét nhìn cô ấy một cái: “Anh sợ cho dù anh đi ra, em cũng không dám địt “Dựa vào cái gì em cũng không dám đi, rố ràng chính là anh lén lút ôm em sang đây!”

“Thật không biết trong đầu em rốt cuộc lắp cái gì, em bị ôm đi ra, tự nhiên còn có người thay thế em đi vào, bây giờ em đến xem chuyện gì xảy ra sao?

“Ai sẽ thay thế em đi vào?”

Lời của Lâm Thúy Vân vừa nói xong, cô ấy đột nhiên hồi thần: “Anh là nói nam thần anh ấy…”

Lục Mặc Thâm đơn giản là giả ngốc, Lâm Thúy Vân đành phải tức giận ngồi xuống, không cam tâm tình nguyện xem vết thương cho anh ta.

Cô ấy vừa băng bó vết thương, vừa lẩm bẩm nói: “Hai người đúng là quá đáng mài Sao cứ phải gây chuyện như vậy chứ? Loại hành vi này chính là chơi xấu đó!”

“Chơi xấu?”

“Không phải sao?”

Anh ta vừa nói, Lâm Thúy Vân liền cảm nhận được một trận choáng váng. Ngay sau đó, cô ấy bị anh ta đè xuống.

“Đây mới gọi là chơi xấu!”

“Cái đồ lợi dụng nhà anh! Lục Mặc Thâm!

Tên khốn này! Anh không được làm như vậy ở đây!”

“Phóng lao thì phải theo lao! Em đừng gọi anh là tên khốn. Dù em có gọi anh là tên khốn đi chăng nữa, thì chuyện gì nên làm cũng phải làm thôi Sáng sớm hôm sau, cả Lục Mặc Thâm và Lệ Hữu Tuấn đều có tinh thần sảng khoái. Hai người bọn họ dạy rất sớm, hơn nữa, còn rất vui vẻ, thoải mái đi làm đồ ăn sáng cho hai cô vợ.

Bình Luận (0)
Comment