Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 641

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 641:

Vốn dĩ Mộ Mẫn Loan không hề muốn tỉnh lại.

Lệ Hữu Tuấn bảo Tân Tấn Tài chuẩn bị một số máy theo dõi thai nhi mang tới cho mình, để bất cứ lúc nào anh cũng có thể nắm rõ được tình trạng cơ thể của Tô Kim Thư.

Hơn nữa ở phía sau khoang máy bay còn có mấy bác sĩ sản khoa đi cùng, nhỡ xảy ra bất cứ tình huống bất ngờ nào trong suốt hành trình bay.

Lúc này Tô Kim Thư đang ngồi trên máy bay, quả thực giống như đang mơ vậy, cô trơ mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Chồng à, chúng ta có thể ở bên kia trong bao lâu?”

Lệ Hữu Tuấn nhìn cô: “Em muốn ở bao lâu nào?”

Tô Kim Thư đưa tay lên tính toán cẩn thận một lúc: “Công việc của anh bên này bận lắm phải không? Vậy mình ở lại nửa tháng nhé?”

Lệ Hữu Tuấn nheo mắt, cô lại vội vã sửa lời: “Lâu quá hả anh? Nếu không thì mười ngày?”

Lệ Hữu Tuấn nhíu mày: “Mười ngày có khác gì nửa tháng hả?”

Lúc này đây Tô Kim Thư cũng tức giận thật rồi: “Một tuần được chưa? Ôi thôi, được rồi, một tuần thì một tuần, không thể ít hơn được nữa đâu.”

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp đó của cô, Lệ Hữu Tuấn mới đẩy tài liệu trong tay mình ra trước mặt cô: “Anh đã xử lý xong công việc trong hai tháng tiếp theo rồi.”

“Hai tháng? Cái gì?”

Tô Duy Nam nhìn Lệ Hữu Tuấn một chút, ánh mắt có phần phức tạp.

Đợi đến khi Tô Kim Thư dỗ hai đứa nhóc ngủ thiếp đi, Lệ Hữu Tuấn mới ôm bọn nhỏ ra giường ngủ ở ghế sau, cẩn thận đắp kín chăn cho con, sau đó anh mới đi ra ngoài.

Bây giờ, nhìn xuyên qua cửa sổ máy bay, họ có thể thấy cả bầu trời đầy sao ở bên ngoài.

Nếu như đứng dưới tầng mây nhìn lên, chắc chắn không thể nào nhìn thấy cảnh tượng tuyệt đẹp như vậy được.

Lệ Hữu Tuấn nhìn một vì sao sáng nhất trên trời, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm Bảo bối từng nói với anh rằng, mỗi người sau khi chết đi đều biến thành một vì sao trên trời, nếu sau này cô đi sớm hơn anh trai một bước, chỉ cần anh ngước đầu nhìn lên, vì sao sáng nhất trên bầu trời lúc đó chính là cô.

Bảo bối à, đó là em sao?

Xưa nay Lệ Hữu Tuấn không tin vào những thứ lung tung này, đột nhiên giờ anh lại ngốc đi một chút.

Anh nhìn vì sao sáng nhất đó, trong lòng thầm nói nhỏ: Bây giờ, tất cả hiểu lầm đã được hóa giải rồi, cha mẹ cũng biết họ đã hiểu lầm Tô Duy Nam, vậy thì em ở trên trời có thể an tâm chưa?

Trùng hợp là đúng lúc đó, ngôi sao sáng nhất kia lại lóe lên, giống như đang trả lời anh vậy.

“Ông chủ Lệ hăng hái thật đấy, lúc này rồi mà còn có tâm trạng đứng đây ngắm sao nữa?”

Giọng nói của Tô Duy Nam vọng lại từ phía Sau.

Lệ Hữu Tuấn cũng phục hồi lại tinh thần, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt anh biến mất, đổi lại là khuôn mặt lạnh như băng Anh cũng không quay đầu lại: “Hứng thú của anh cũng không kém nhỉ, nếu không sao lại biết tôi ở đây?”

Dứt lời, trước mặt anh xuất hiện một ly rượu vang.

Lệ Hữu Tuấn nhìn lướt qua rồi nhận lấy: “Cậu chủ Tô biết trữ hàng ghê, Chateau 1988 nhỉ?”

“Đừng tưởng cậu dẫn em tôi và hai đứa nhóc đi chơi thì ân oán giữa hai chúng ta trước kia có thể xóa bỏ”

Tô Duy Nam nhẹ nhàng lắc lư ly rượu vang trong tay.

Lệ Hữu Tuấn nheo mắt lại, uống cạn ly một hơi, sau đó nhét ly rỗng vào tay anh ta lại.

“Tôi đã uống rượu rồi nhưng anh cũng đừng tự mình đa tinh. Người phụ nữ của tôi cần làm gì thì tôi sẽ làm nó thay cô ấy, không có bất cứ liên quan gì với anh cả”

Nói xong, anh xoay người trở lại vị trí của mình.

Tô Duy Nam nhìn ly rượu đã cạn trong tay, khẽ läc đầu: “Uống ừng ực như vậy, chỉ lãng phí rượu ngon của mình”

Sau mười mấy tiếng bay trên không, rốt cuộc máy bay cũng hạ cánh.

Tô Kim Thư không bị lạ giường mà ngủ rất ngon trên máy bay.

Mãi đến khi máy bay gần hạ cánh, Lệ Hữu Tuấn mới đánh thức cô dậy, ngồi vào chỗ ngồi, thắt dây an toàn lại.

Dường như hai đứa nhóc cũng ngủ được rất ngon, biết là máy bay chuẩn bị hạ cánh rồi, đứa nào cũng phấn khích vô cùng.

“Âm ầm ầm, ầm ầm ầm…”

Sau mấy tiếng động lớn vang lên, máy bay đáp xuống an toàn ở khu vực tư nhân của sân bay.

Lúc mấy người Tô Duy Nam đi xuống, Âu Mỹ Lệ đã đứng chờ mỉm cười đi tới đón, phía sau cô ta là mấy vệ sĩ cao lớn khôi ngô người da đen Tô Kim Thư cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Cô Âu?”

Lẽ nào Tô Duy Nam có vai vế thế à? Thậm chí ngay cả Âu Mỹ Lệ cũng đích thân tới đói Âu Mỹ Lệ vô cùng hào phóng, nhìn thấy Tô Kim Thư thì đưa tay ra bảo: “Hân hạnh được gặp cô”’ Ánh mắt cô ta lướt qua, đập vào mắt là phần bụng nhô cao của Tô Kim Thư, đáy mắt lóe lên vẻ vui mừng.

“Cô mang thai à? Chúc mừng, chúc mừng cô”

Tô Kim Thư khẽ cười: “Cảm ơn cô’“

Tô Duy Nam nhìn cô ta một chút: “Tôi không biết mình có thể diện như vậy đấy, khiến cô có thể đích thân tới đón à?”

Âu Mỹ Lệ khẽ cười: “Nếu như anh đồng ý suy nghĩ tới chuyện không giải trừ hôn ước với tôi thì có làm người hầu cho anh tôi cũng không có ý kiến”

Âu Mỹ Lệ cười vô cùng xán lạn, nhất thời khiến người ta không hiểu được rốt cuộc nói vậy là thật lòng hay nói dối Tô Duy Nam nhún vai một cái, không nói gì thêm nữa.

Âu Mỹ Lệ quay người lại đưa tay ra về phía Lệ Hữu Tuấn: “Anh Lệ, thật vui vì có thể gặp lại anh, chúc cho sự hợp tác của chúng ta thành công tốt đẹp”

Đương nhiên Lệ Hữu Tuấn cũng thoải mái bắt tay lại với cô, hai bên tùy tiện nói vài câu rồi đoàn người bước lên xe.

Khu vực này là khu nhà giàu cạnh bên thôn của vu thánh Bỉ Đắc, cho nên trị an ở đây và hoàn cảnh đều rất tốt, phong cảnh ven đường cũng đẹp đế vô cùng.

Tô Duy Nam có một sơn trang ở cạnh đây, trong đó có non xanh nước biếc, có cả bể bơi và trường đua ngựa.

Khi xe từ từ tiến vào sơn trang, không ít người giúp việc nhiệt tình chào họ.

Tô Kim Thư bước xuống xe, không khí ở đây trong trẻo vô cùng, trong lòng cô thầm cảm thán: “Sơn trang này lớn quá, mấy năm qua chắc anh kiếm được không ít tiền lời nhỉ?”

Đột nhiên Tô Kim Thư quay đầu lại nhìn Tô Duy Nam.

Anh ta không nhịn được cười, đưa tay nhéo gò má của cô: “Chẳng lẽ anh của em không thể kiếm được tiền sao?”

Đương nhiên là dễ rồi!

Tô Duy Nam là nhân vật huyền thoại của phố Walls mà, ở thị trường chứng khoán, chỉ cần anh ra tay thì chưa bao giờ có lần nào thất bại.

Đối với anh mà nói, thị trường chứng khoán chẳng qua chỉ là một khoản đầu tư, quan trọng là anh muốn bao nhiêu tiền Nghe nói vậy, Lệ Hữu Tuấn đứng bên cạnh không nhịn được lại buông lời giễu cợt: “Thật sao? Nếu kiếm tiền dễ như vậy, sao lúc trước em gái anh bị ép đi làm việc lặt vặt, anh ở đâu rồi?”

Sắc mặt Tô Duy Nam khẽ biến, hơi thở u ám như tản mát khắp toàn thân.

Khóe miệng Tô Kim Thư giật một cái, cô xoay người lại đi sang nhéo Lệ Hữu Tuấn: ‘Cái anh này, hết chuyện để nói hay sao.

Gô trợn mắt hung dữ nhìn Lệ Hữu Tuấn một chút, sau đó vội vàng chạy tới bên cạnh Tô Duy Nam.

“Anh à, anh đừng quan tâm tới anh ấy, anh ấy cố ý muốn chọc giận anh thôi, em đi học có thời gian rảnh nên mới đi dạy kèm tại nhà, có thể kiếm được không ít tiền đâu”

Tô Duy Nam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần của Tô Kim Thư, ánh mắt cũng dần trở nên nhu hòa.

Những năm qua Tô Kim Thư đã trải qua những chuyện gì ở Los Angeles, anh muốn biết cũng không thành vấn đề.

Nhưng biết rồi thì có thể làm sao, mọi chuyện đều đã xảy ra rồi.

Nếu Tô Kim Thư không muốn nói cho anh biết, anh cứ giải vờ như mình không hề biết gì cả.

Khóe miệng Tô Duy Nam khẽ cong lên, gật đầu nói: “Được”

Tô Kim Thư mới thở phào nhẹ nhốm, mọi người đi vào phòng.

Bình Luận (0)
Comment