Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 81

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 81: Anh ấy, đến đây

“Cô như vậy là muốn làm cho mọi người mất hứng sao? Hơn nữa, chúng tôi không phải là không đi hỗ trợ, chỉ là từ từ rồi nói sau.”

Phụ huynh khác nghe xong những lời này cũng phụ họa theo: “Chuyện này phụ huynh đó nói đúng đấy. Chung quy lại cũng không thể vì một đứa nhỏ bướng bỉnh, làm chậm trễ buổi tiệc liên hoan của chúng ta được, đúng không?”

Dù sao tất cả mọi người cũng rất vội, có thể bớt chút thời gian giúp đỡ đứa bé là chuyện không dễ dàng, họ đều không muốn bị làm phiền.

Cô giáo Bạch Tuyết không còn cách nào khác: “Vậy đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa vậy”

“Duy Hưng, Duy Hưng”

Tô Kim Thư đi vào trong cánh rừng, bước từng bước về phía trước thật cẩn thận.

Cô không biết mẹ của Đồng Hào chỉ đường cho cô là hướng sai.

Bên kia, Tô Duy Hưng vừa mới tìm thấy túi sách của mình, phía sau đột nhiên xuất hiện mấy người vạm vỡ, ín mồm của cậu bé lại, lập tức ôm cậu bé “Ô, ô, ô… Mẹ…

Tô Duy Hưng liều mạng không đứng dậy.

Dưới tình thế khẩn cấp, cậu bé nhanh tay lấy cái gì đó từ trong túi sách ra, cầm ở lòng bàn tay, sau đó ném túi sách xuống đất “Duy Hưng, Duy Hưng! Con đang ở chỗ nào vậy?”

Tô Kim Thư đi sâu vào cánh rừng tối tăm, đi được nửa tiếng, đừng nói là Tô Duy Hưng, ngay cả động vật còn sống cũng không nhìn thấy.

Bốn phía khung cảnh im lặng làm cho cô sởn cả tóc gáy.

“Duy Hưng”

Tô Kim Thư nhìn thấy rừng cây tối om phía trước, cảm thấy suy sụp.

Tô Duy Hưng tuy rằng thông minh, nhưng từ khi sinh ra đến bây giờ chưa từng rời đi quá xa khỏi người cô.

Nếu như đi lạc trong rừng rậm như thế này, thắng bé nhất định sẽ rất sợ hãi.

Không được.

Bản thân phải lập tức đi tìm thằng bé.

Tô Kim Thư tự làm ấm người, đang chuẩn bị đi tiếp vào sâu trong cánh rừng thì phía sau đột nhiên truyền đến những tiếng hô hoán rất lớn.

“Mẹ Duy Hưng, mẹ Duy Hưng”

Cô vừa quay đầu lại, nhìn thấy cô giáo Bạch Tuyết cùng mấy người đàn ông đầu đầy mồ hôi chạy đến.

“Cô giáo Bạch Tuyết, có phải đã tìm được Duy Hưng rồi hay không?”

Tô Kim Thư nghiêng ngả lảo đảo đi tới.

Trên mặt cô giáo Bạch Tuyết lộ ra vẻ khó xử, lắc đầu: “Vừa rồi giáo viên chúng tôi đã huy động rất nhiều phụ huynh đi tìm, ngoại trừ tìm thấy cái này ở bên cạnh khe suối ra thì…

Nói đến khe suối càng làm cho Tô Kim Thư cảm thấy lo lắng.

Cảnh vật xung quanh ở đây rất phức tạp.

Có một vách đá nhỏ bảy tám mét, thậm chí có những cái núi nhỏ cao hơn mười mét.

Tô Kim Thư thấy cô giáo Bạch Tuyết đưa ra một cái túi nhỏ màu đen, trên mặt túi bị bẩn, tất cả đều là dấu vết của nước bùn “Duy Hưng…”

Mắt Tô Kim Thư tối sầm lại, chỉ cảm thấy trời đất như đảo lộn.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen lại.

Được các phụ huynh khác đưa về, chỗ này đã được phong tỏa, bốn năm xe của cảnh sát dừng ở chỗ này.

Tô Kim Thư không biết bản thân đã hôn mê bao nhiêu lâu, khi cô tỉnh lại thì phản ứng đầu tiên đó là muốn đi tìm Tô Duy Hưng.

Chỉ là mấy cảnh sát đã ngăn cô bước xuống dưới: “Rất xin lỗi, cô Tô. Bây giờ trời cũng đã tối rồi, ngọn núi này có địa hình phức tạp, cô không thể đi vào trong”

“Tôi muốn đi vào, con trai tôi còn ở bên trong! Tối như vậy, thằng bé nhất định sẽ sợ hãi”

“Tôi làm sao có thể bình tĩnh được, đó là con của tôi. Tôi mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, là miếng thịt trên người của tôi, anh nói cho tôi biết làm sao tôi có thể bình tĩnh được.”

Vương Bích Vân cười khẩy: “Không thể bình tĩnh, lúc trước không chăm sóc tốt cho đứa bé. Bây giờ ở trong này nổi điên”

Tô Kim Thư bị lời nói vừa rồi làm cho người cứng đờ lại.

Nước mắt giống như hạt đậu rơi xuống, cô che mặt, không tiếng động mà khóc nấc lên.

Đều là cô sai! Cô nên lúc nào cũng phải nhìn chằm chăm thăng bé, một giây cũng không để cho thằng bé rời khỏi tầm mắt mình.

*Ngu ngốc, chuyện ấy cũng làm không xong, có phải từ lúc rời khỏi tôi thì cô sống không được không?”

Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nói trầm thấp mang theo sự khinh miệt.

Âm thanh này sao lại quen tai đến như vậy?

Tô Kim Thư ngẩng đầu lên nhìn.

Liếc mắt một cái nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang màu đen, mệt mỏi xuất hiện trước mặt mình.

Khuôn mặt anh tuấn nhưng trên mặt còn có vẻ mệt mỏi, Phía sau anh còn mang theo túi da.

Con người ưa sạch sẽ như anh, vậy mà trên chiếc cặp và giày được làm thủ công kia, dính đầy bùn đất lầy lội.

Là Lệ Hữu Tuấn.

Hai mắt Tô Kim Thư đầy nước mắt nhìn thấy anh đang cởi áo khoác của mình, ném lên người cô.

Ấm áp, còn có nhiệt độ cơ thể của anh.

Tô Kim Thư bất ngờ khóc lớn hơn, cô không quan tâm gì nữa mà chui vào lòng của anh: “Không tìm thấy Duy Hưng đâu, đều là lỗi của tôi”

Cơ thể Lệ Hữu Tuấn cứng đờ, tay khẽ vuốt phía sau lưng cô, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi”

Không biết tại sao, vừa rồi cô gần như: sụp đổ, nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh, vậy mà lại có chút bình tĩnh trở lại.

“Duy Hưng chỉ có bốn tuổi, rừng rậm lại lớn như vậy, cũng không biết có gặp phải thú dữ hay không. Hữu Tuấn, tôi cầu xin anh…”

“Tôi ở đây, cho dù thế nào cũng sẽ không bỏ cuộc, được chứ?”

Tô Kim Thư không biết vốn dĩ kế hoạch của Lệ Hữu Tuấn anh là hai ngày sau mới trở về.

Nhưng bắt đầu từ hôm qua, trong lòng anh luôn có cảm giác không thích hợp cho lắm, cho nên hôm nay đã giải quyết những khó khăn kia để quay trở lại.

Vừa mới bước xuống máy bay đã nhận được điện thoại của Thẩm Tư Huy, nói Tô Duy Hưng gặp chuyện không may, Tô Kim Thư bị dọa cho ngất xỉu.

Lệ Hữu Tuấn không nói hai lời, lập tức chạy ngay đến đây.

Bởi vì rất lo lẳng, nên chưa có sắp xếp được gì.

Cứ như vậy bước trước bước sau, giẫm lên bùn đất đi đến đây.

Vừa nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, mạnh mẽ bám lấy.

Vương Bích Vân bên cạnh kinh hãi, độc ác liếc nhìn Tô Kim Thư một cái: “Tô Kim Thư, cục trưởng phụ trách khu vực này đã tới đây, cô nên đi tìm ông ấy ngay lập tức đi.

Loại chuyện nhỏ này cũng cần cậu Lệ ra mặt sao.”

“Con trai của tôi mất tích là chuyện nhỏ?

Nếu người bị mất tích trong rừng này là bà?

Bà còn có thể thấy nhỏ được nữa không?”

“Cô… Sao cô có thể nói như vậy được chứ? Tôi là người bị vạ lây? Cô là đầu sỏ gây nên chuyện này, dựa vào đâu lại tức giận lên người tôi?”

“Im hết đi” Lệ Hữu Tuấn đột nhiên quay đầu, âm thanh lạnh như băng Trong lòng Vương Bích Vân run lên, không dám nói nữa.

Cô lo lắng nên vẫn đi theo lên.

Lệ Hữu Tuấn đi đến cổng vào, cục trưởng Lý đã lập tức đi tới: “Hữu Tuấn, chúng tôi đã phái đội cứu viện chuyên nghiệp đến đang tiến hành điều tra hiện trường. Nếu cậu bé còn ở trong rừng, khẳng định sẽ tìm thấy. Anh ở đây chờ tin tức là được”

Lệ Hữu Tuấn quay đầu, nhìn thoáng qua tô Kim Thư đang nước mắt lưng tròng, nói: “Tôi tự đi tìm”

Bình Luận (0)
Comment