Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 877

Chương 877

Lúc này đây, Weilia đã nghĩ xong cả rt đến hôm xử lý xong Tô Kim Thư, cô ta sẽ từ chức rời đi.

“Bà Smith, bà có gì thì cứ nói thẳng.”

Bà Smith hài lòng gật đầu, cô ta lấy một bức tranh thật như chụp từ trong túi xách ra, từ từ mở bức chân dung ra.

Trong ảnh là bốn người trong một gia đình phương Đông, họ yêu thương ôm nhau trên cầu, người trong đó chính là Tô Kim Thư, bên cạnh cô ta là một người đàn ông rất đẹp trai, tiêu sái..

“Nghe chưa hả? Người đàn ông này là chồng của Tô Kim Thư, tên hản là Lệ Hữu Tuấn. Người này có quyền và chức vụ cực kỳ cao ở nước Thiên Hoàng, không ai dám đắc đợi tội với hẳn ta. Tôi đã điều tra về hắn rồi, là người ra tay rất quả quyết, một nhân vật vô cùng, vô cùng lợi hại đấy: Sau khi nghe vậy, Weilia lại không để trong lòng, cô ta nở nụ cười khinh bỉ: “À, vậy sao, nhưng thế thì sao chứ? Không phải vừa nấy bà Smith cũng nói sao, đó là ở nước Thiên Hoàng, giờ đây họ lại đang ở nước M kia mà, sẽ phải chịu ràng buộc luật pháp nước M thôi.”

Sau khi nghe Weilia nói vậy, bà Smith cũng tỏ vẻ nhu hòa hơn một chút.

Không sai, người bà tìm được không chỉ tham lam mà còn rất to gan, có thể vì tiền mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào.

Người phụ nữ này lại thỏa mãn được các điểm trên, Weilia đúng là một ứng cử viên sáng giá.

“Đừng sốt ruột, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, phải chú ý đến người đàn ông này”

Bà Smith hài lòng gật đầu, rốt cuộc cũng đưa thẻ ngân hàng trong tay mình cho Weilia.

“Hi vọng hai người chúng ta đều sẽ được toại nguyện.”

‘Weilia cầm lấy thẻ ngân hàng rồi hôn mạnh một cái, không chút kiêng dè: “Yên tâm đi bà Smith, nhất định chúng ta sẽ được như ý nguyện.”

Bà Smith cất lại bức ảnh siêu tâm rồi xoay người đi ra từ cửa hông.

Không bao lâu sau, Weilia cũng đi theo ra ngoài, sau khi thấy người nọ đã đi xa, cô ta mới dương dương tự đắc quay về phòng làm việc của mình.

Đôi mắt đảo quanh, cô ta lấy điện thoại di động của mình ra, bấm một dãy số.

Rất nhanh, điện thoại được kết nối.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói khàn khàn, nhưng chỉ cần nghe kỹ là có thể nhận ra đối phương là nữ: “Khi nào thì đến Eltz Castle?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng ho dồn dập của người phụ nữ, khó khăn lắm mới hít thở được bình thường: “Tám giờ tối”

‘Weilia liếc mắt nhìn đồng hồ trên mặt bàn, bây giờ mới mười một giờ sáng: ”Ok tình yêu, bu: ¡ tôi sẽ đích thân lái xe tới đón, đường đi từ nước Thiên Hoàng tới đây cực khổ lắm phải không?”

“Khổ à? Ha ha ha…”

Giọng nữ bên kia điện thoại mang theo sự thê lương và tuyệt vọng, cô ta siết chặt điện thoại trong tay: “Nếu có thể khiến cô ta chết không được tử tế thì chút khố cực ấy có đáng là gì?”

“Ừ được rồi, nhưng cô phải tỉnh táo một chút, không thể bỏ mặc sức khỏe của mình được.

Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng ho khan ầm Weilia đợi một lúc: “Dù sao chúng ta cũng xem như là bạn, giờ có dịp gặp cô, tôi cũng thông cảm sâu sắc, nhưng nếu cô muốn tôi làm việc giúp thì không thể trả thiếu một phân nào. Cô cũng biết hoàn cảnh gia đình tôi mà, lần trước lúc cô tới còn tới cùng người đàn ông kia, trên người chắc cũng thiếu tiền nhỉ.”

Giọng nữ phía đầu dây trở nên hơi gấp gáp: “Hai trăm ngàn đô la Mỹ đủ chưa?”

Đôi mắt của Weilia sáng bừng lên, cô ta nào ngờ một người nghèo như vậy mà vừa mở miệng là có thể bỏ ra hai trăm ngàn đô la mỹ.

“Được chứ, tám giờ tối tôi sẽ tới đón cô đúng giờ, nửa tháng sau, nhất định cô sẽ có được kết quả mà mình muốn.

Ở một nơi khác, sau khi Tô Kim Thư rời khỏi phòng siêu âm, Lệ Hữu Tuấn và Mộ Mẫn Loan là người phản ứng đầu tiên, vội vàng đi thẳng tới Lệ Hữu Tuấn dịu dàng hỏi cô: “Sao rồi em?”

Tô Kim Thư đưa mắt nhìn anh, không muốn khiến anh lo lắng: “Không có gì ạ, bác sĩ nói em đi lấy máu trước, tuần sau tới lấy kết quả”

Mộ Mẫn Loan hơi ngạc nhiên.

“Không phải nói là làm siêu âm bốn chiều à? Sao còn phải thử máu nữa”

Mộ Mẫn Loan nói vậy cũng nhắc nhở Lệ Hữu Tuấn, anh nghỉ ngờ nhìn về phía Tô Kim Thư.

Bình Luận (0)
Comment