Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 885

Chương 885

“Nhịp tim không đều sao?”

“Có thể là do người mẹ mang thai quá mệt mỏi hoặc tâm trạng quá kích động, một khả năng khác nữa là bệnh tim bẩm sinh. Nếu là vế sau, tình trạng sẽ nghiêm trọng, có khả năng sẽ phải làm phẫu thuật phá thai Lệ Hữu Tuấn rất đơn giản thuật lại những lời Weilia đã nói với anh kể lại cho Tô Duy Nam nghe.

Sau khi nghe xong những lời này, ngay lập tức sắc mặt Tô Duy Nam trở nên xấu đến mức không gì sánh được.

Người mẹ mang thai bị mệt mỏi quá độ?

Tô Kim Thư có Lệ Hữu Tuấn ở bên cạnh, chuyện này cơ bản là không đến mức đó.

Điểm này anh ấy vẫn luôn nhìn thấy, vì Lệ Hữu Tuấn vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ quan tâm chăm sóc cho Tô Kim Thư, nói đúng hơn là nâng trên tay thì sợ ngã, ngậm trong miệng thì Sợ tan mất. Như thế thì Tô Kim Thư sao có thể mệt mỏi quá độ được chứ?

Nhưng nếu là vế sau…

Tô Duy Nam thật không dám tưởng tượng, nếu là vế sau thì Tô Kim Thư sẽ có phản ứng như thế nào nữa. Con bé sẽ suy sụp đến mức nào đây.

“Ngày mai tôi muốn nhờ anh giúp một việc”

Lúc Lệ Hữu Tuấn mở miệng, giọng nói hơi không rõ ràng lắm.

Tô Duy Nam nói: “Cậu nói đi”

“Ngày mai anh hãy làm cho bên kia gọi điện trước cho cô ấy, báo cho cô ngày hôm sau đến bệnh viện nhận kết quả”

Sáng sớm hôm sau, Tô Kim Thư rời giường rất sớm h viện Lúc ra cửa tràn đầy hưng phấn, đột nhiên nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đến.

“Cô nói sao cơ? Kết quả xét nghiệm máu chậm một ngày nữa mới có sao…Như vậy à, hết cách rồi, vậy tôi đành đợi ngày mai đến vậy!”

Cô vốn đã ngồi vào trong xe của Lệ Hữu Tuấn rồi.

Vừa cúp điện thoại, vẻ mặt của cô buồn bực nhìn Lệ Hữu Tuấn nói: “Ông xã, bên phía bệnh viện gọi điện thoại cho em, họ nói kết quá kiểm tra sợ là phải ngày mai mới có, hôm nay chúng †a không phải đi đâu”

Mắt Lệ Hữu Tuấn sáng lên: “Nếu hôm nay không phải đi bệnh viện, vậy em có muốn đi chỗ nào khác không? Hôm nay hai thãng nhóc kia ở nhà chơi với Mộ Mẫn Loan, hai chúng ta sẽ ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người”

Biểu hiện hứng thú của Tô Kim Thư có vẻ nhạt dần, trong một tuần nay, gần như Lệ Hữu Tuấn đã đưa cô đi một vòng những nơi có thể đi ở Elburg.

Ban đầu cô còn hứng thú bừng bừng đi bệnh viện nhận kết quả kiểm tra máu, nhưng ai biết đột nhiên lại thông báo phải chậm lại.

Cô hơi không hứng thú lắm lắc đầu: “Bỏ qua đi, hôm nay em không muốn ra ngoài lắm, nếu không thì em sẽ ở trong nhà nghỉ ngơi, chăm sóc hai đứa trẻ nhé!”

Lệ Hữu Tuấn cũng gật đầu: “Cũng được, nhưng chiều nay anh có chút chuyện công việc, phải đi gặp trực tiếp với bên tập đoàn Âu thị Lệ Hữu Tuấn còn chưa nói hết, đã bị Tô Kim Thư trách móc một chặp: “Không sao đâu, trong thời gian này anh vẫn luôn bên cạnh em, chuyện công việc cũng vì thế mà chất đống lại không ít Hôm nay, anh cứ đi làm việc của anh, em ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ và cả oo nữa”

“Vậy đi”

Tô Kim Thư đến gần, hôn một cái lên mặt Lệ Hữu Tuấn, lúc này mới xoay người mở cửa bước xuống xe.

Nhìn bóng lưng nhẹ nhàng càng lúc càng xa của cô, ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên thay đổi trở nên thâm sâu.

Vốn là một gương mặt dịu dàng như nước, cũng dường như chỉ trong chớp mắt đã bị che phủ bởi băng lạnh.

Anh nhanh chóng đánh tay lái đạp chân ga, động cơ khởi động, xe trong tích tắc đã biến mất khỏi cửa trang viên.

Ha mươi phút sau, Lệ Hữu Tuấn đã lái đến dưới lầu bệnh viện.

Anh vừa mới bước xuống xe đã thấy vẻ mặt Tô Duy Nam rất ưu buồn đang chờ ở cửa bệnh viện.

Hôm nay anh ấy mặc một bộ vest màu đen đơn giản, một tay đút túi quần đứng ở cửa, hình như cảm nhận được ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn nên anh ấy ngẩng đầu nhìn về phía bên này.

“Cậu đến rồi?”

Chỉ một câu nói bắt chuyện đơn giản, bầu không khí giữa hai người đàn ông có vẻ khá lạ lùng.

Bình Luận (0)
Comment