Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 936

Chương 936

Ý của ông ta đại khái là vị khách sắp tới có tính cách hơi kỳ lạ, hơn nữa người này cũng rất lạnh lùng, có thế sẽ hơi khó để nói chuyện.

Tô Kim Thư nhíu mày lại rồi quay về phòng, thay một bộ quần áo nhìn có vẻ trang trọng hơn một chút.

Dù sao thì người cô sắp không phải là một kẻ dễ đuổi đi, cô phải nghĩ cách để đàm phán với người này mới được.

Sau khi Tô Kim Thư thay quần áo xong thì du thuyền cũng cập bến Vài phút sau, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen, bước ra với vẻ mặt nghiêm túc.

Người đàn ông này đeo kính râm màu đen, phần lông mày bên phải có một vết sẹo, khuôn mặt ông ta nhìn cực kỳ sắc bén, khóe miệng hơi trầm xuống khiến gương mặt ông ta trở nên rất đáng sợ.

Nếu so sánh với Lệ Hữu Tuấn thì khí thế của người đàn ông này không hề thua kém anh chút nào, thậm chí trên người ông ta còn có vẻ bá đạo, khát máu được lắng đọng qua thời gian, có vẻ chín chắn trưởng thành hơn.

Mọi người vừa thấy ông ta thì lập tức cúi đầu xuống, cung khính chào.

Ông Hồng bước ra.

“Ông chủ”

“ừ”

Người đàn ông khẽ gật đầu, đi xuống.

Những đàn em mà ông ta dẫn đến theo.

cũng bắt đầu bước xuống du thuyền, ai nấy đều tỏa ra âm khí bức người, chỉ cần nhìn thân hình của họ thôi cũng đủ biết rằng đây là những người luyện võ rất lợi hại.

“Con bé có khỏe không?”

Người đàn ông bình tĩnh hỏi: “Nghe nói đêm qua gió lớn”

Ông Hồng lập tức đáp lại: “Ông chủ cứ yên tâm. Tình hình trong lâu đài vẫn rất ổn định, đêm qua cô Tô ngủ rất ngon, không sợ sét”

Cô không sợ sét? Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Người đàn ông kia nhíu mày lại, nhưng ngay sau đó lại gật đầu.

Lúc này đã là gần mười một rưỡi trưa rồi, đêm qua ông ta đã đã dặn dò ông Hồng, nói rằng trưa nay mình sẽ ăn cơm với Tô Kim Thư.

Lúc này, đồ ăn trong nhà bếp cũng đã được chuẩn bị đầy đủ hết rồi.

Lúc người đàn ông đi vào trong vườn thì đột nhiên dừng bước.

Ánh mắt lạnh lùng sắc bén ấy nhìn lướt qua giá đỡ cây thân leo và vườn rau mới xuất hiện bên cạnh.

“Chuyện này là sao?”

Ông ta nhớ rõ rằng trước kia ở đây chỉ trồng những loại cây cảnh đắt nhất thôi mà.

Ông Hồng nghe thấy ông chủ của mình hỏi thăm về chuyện này thì hơi lo lắng, toát cả mồ hôi hột.

“Gô Tô nói rằng trồng mấy loại hoa cỏ kia ở đây hơi lãng phí, chỉ bằng… trông một ít dưa chuột và vài loại rau củ còn hơn, ít ra sau này còn có cái ăn.”

Ánh mắt của người đàn ông lóe lên điều gì đó.

Ông Hồng lo lắng đến mức toát hết cả mồ hôi, phần áo phía sau lưng ông ta cũng đã ướt đảm.

Ông chủ ghét nhất là việc người khác tự ý động vào đồ của mình, ông Hồng còn tưởng rằng cô Tô sẽ là ngoại lệ, nào ngờ rằng.

“Được lắm”

Bình Luận (0)
Comment