Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 955

Chương 955

Tô Duy Nam vừa nói dứt câu thì mặt Mộ Mãn Loan đã đỏ bừng lên: “Gì cơ?”

Tô Duy Nam ngồi xuống ghế sofa, nhìn cô gái đứng trước mặt mình: “Ý của anh là bôi thuốc, em nghĩ đi đâu vậy?”

“Em… em có nghĩ gì đâu”

“Nếu không nghĩ gì thì sao em vẫn còn chưa cởi?”

Trong giây lát, Mộ Mẫn Loan bỗng cảm thấy Tô Duy Nam nói cũng có lý.

Rõ ràng là anh chỉ định bôi thuốc cho cô mà thôi, sao mình lại phải nhăn nhó ở đây chứ? Nhìn cũng hơi kỳ”

Vậy là cô quay người đi chỗ khác, bắt đầu kéo khóa váy ở cạnh eo xuống.

Chẳng bao lâu sau, phần lưng trần của cô đã lộ ra ngoài, dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, làn da trắng bóc của cô như bóng loáng, mịn màng, phát sáng lên như thể là mỡ dê cao cấp nhất vậy.

Tô Duy Nam thấy vậy thì ánh mắt hơi nóng lên, nhưng sau đó anh nhìn xuống, thấy phần eo của cô có mấy dấu tay không hài hòa cho lảm, thậm chí có chỗ còn chuyển sang màu tím xanh rồi, đó đều là những chỗ mà tên khốn Erics kia vừa nhéo cô.

Vốn dĩ da của Mộ Mẫn Loan đã rất nhạy cảm rồi, đôi khi chỉ cần va nhẹ thôi là cũng đỏ lên rồi, huống chỉ tên khốn Erics kia vừa nấy đã ra tay nặng như vậy.

Tô Duy Nam cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên vết thương của cô một cái Cảm giác hơi lành lạnh đó khiến Mộ Mẫn Loan nhảy dựng lên vì ngạc nhiên.

“Đau không?”

Mộ Mẫn Loan vội vàng lắc đầu: “Em không sao”

“Lại đây, để anh bôi thuốc giúp em”

Mộ Mẫn Loan thấy Tô Duy Nam vỗ vào đùi mình thì ngoan ngoãn ngồi lên theo.

Tô Duy Nam cúi đầu xuống, cẩn thận bôi thuốc cho cô.

Sau khi loại thuốc kia được bôi lên lưng, cảm giác đau đớn trên người cô cũng dần biến mất.

Mộ Mẫn Loan cúi đầu xuống, nhìn dáng vẻ chăm chú của Tô Duy Nam, cảm thấy lòng mình ngọt như được rót mật vật.

Cô vòng tay, ôm lấy cổ Tô Duy Nam nói: “Nam..”

“Ơi”

Lúc này Tô Duy Nam đang tập trung bôi thuốc, anh không ngẩng đầu lên. Mộ Mẫn Loan cứ thế hôn nhẹ lên mặt anh một cái: “Em yêu anh”

Động tác của Tô Duy Nam hơi khựng lại, khi ngẩng đầu lên, anh thấy Mộ Mẫn Loan đang chỉnh lại đầu tóc, chỉ còn mỗi đôi tai đỏ bừng của cô rơi vào tầm mắt anh mà thôi.

Anh khẽ mỉm cười rồi lại cúi đầu xuống, bôi thuốc tiếp.

“Ừ, anh biết”

Nụ cười của anh rất ngọt ngào, trước cô từng đi theo theo Tư Vũ Chiến, bây giờ lại đi theo Tô Duy Nam, mặc dù mới đầu Tư Vũ Chiến cũng có thể coi là một người đàn ông ưu tú, nhưng cảm giác khi đi với anh ta không giống bây giờ chút nào.

Đi với Tư Vũ Chiến, Mộ Mẫn Loan chỉ cảm thấy oán hận, thậm chí còn cảm thấy tim mình như chết lặng rồi.

Nhưng mỗi khi ở cạnh Tô Duy Nam, cô lại cảm thấy từng giây từng phút đều ngọt ngào như được tắm trong bình mật ong vậy.

Cô rất yêu Tô Duy Nam, trừ anh ra, cô sẽ không bao giờ yêu thêm bất kỳ người nào nữa Bầu không khí trong phòng nghỉ thì tràn đầy sự ngọt ngào của tình yêu, còn bên ngoài boong tàu, Lệ Hữu Tuấn đã tốn chín phút năm mươi giây để gửi hết các tài liệu mình thu thập được ra ngoài thành công.

Bình Luận (0)
Comment