Tiết Tư Đồng còn chưa kịp nhìn xem Trình Yến ở đâu, đã nghe thấy tiếng kinh hãi của Châu Thư Khiết: “Cậu xuất hiện kiểu gì thế, như ma vậy!”
Cô quay đầu lại mới phát hiện Trình Yến không biết từ lúc nào đã đi tới, đứng cạnh Châu Thư Khiết, vừa cho cây kẹo mút mới bóc vào miệng, vừa nói mơ hồ: “Đi mua kẹo.”
Quan hệ giữa Chu Thư Khiết và anh xem ra đúng là rất thân, cô ấy chìa tay ra đòi hỏi: “Của tớ đâu?”
Trình Yến hai tay đút túi, hoàn toàn không nể mặt con gái, trả lời hời hợt: “Tự đi mua.”
“Xì, ai thèm chứ.”Châu Thư Khiết hừ nhẹ, sau đó nói chuyện chính: “Ba mẹ tớ bảo lát nữa đến nhà cậu, kêu tớ nói trước một tiếng.”
Trình Yến lười biếng đáp: “Ồ, tưởng chuyện gì to tát, muốn đến thì đến thôi.”
Anh ngậm kẹo mút, nhìn cô ấy: “Còn gì nữa không?”
Châu Thư Khiết lắc đầu: “Hết rồi.”
“Ồ.”
Trình Yến quay người định trở lại lớp, nhưng vừa bước vào cửa thì thấy Tiết Tư Đồng đứng bất động như bị điểm huyệt, không biết đang nghĩ gì, anh bèn quay lại gọi: “Bạn cùng bàn, không vào à?”
Tiết Tư Đồng lúc này mới đi theo anh vào lớp, Trình Yến hỏi cô: “Cậu với Châu Thư Khiết khi nào trở thành bạn tốt thế?”
Tiết Tư Đồng suy nghĩ một chút: “Không tính là bạn tốt, chỉ là gặp gỡ tình cờ thôi.”
“Vậy à.”
Trình Yến vừa ngậm kẹo mút vừa ngồi xuống, tâm trạng có vẻ khá tốt, còn có hứng tám chuyện: “Vậy hai người gặp gỡ tình cờ kiểu gì?”
Tiết Tư Đồng rút một xấp đề tiếng Anh từ đống sách cao bằng cô trên bàn ra, đáp: “Bị lôi ra so sánh một cách khó hiểu, bị đưa ra bầu chọn một cách khó hiểu, rồi bị nhờ vả một cách khó hiểu. Chính là kiểu gặp gỡ tình cờ như thế đấy.”
Trình Yến nghe xong thì hơi choáng, ánh mắt liếc qua bàn học bừa bộn đến mức không còn chỗ đặt sách của cô: “Sao con gái các cậu lại thích mấy đồ linh tinh thế nhỉ?”
Tiết Tư Đồng nhìn theo ánh mắt anh, rơi vào đống bút đánh dấu nhiều màu và sticker hoạt hình: “Để thêm màu sắc cho cuộc sống học hành tẻ nhạt.”
Trình Yến: “Đến mức không còn chỗ để sách, người ngoài không biết còn tưởng cậu là học sinh cá biệt.”
Tiết Tư Đồng khó hiểu: “Sao lại thế?”
Trình Yến thản nhiên đáp: “Học sinh cá biệt thì đồ dùng học tập lúc nào cũng nhiều.”
Tiết Tư Đồng cúi đầu nhìn thùng đựng đồ giữa hai người, bên trong chất đầy sách về hàng không vũ trụ, cấu trúc máy bay và cả mô hình máy bay, cô bật cười: “Cậu cũng thế thôi.”
Trình Yến lấy quyển sách trên cùng ra, lật đến trang có đánh dấu, giọng điệu lười biếng: “Ban đầu còn định hỏi cậu có muốn để sách vào thùng của tớ không, nhưng nhìn thế này thì chắc là không…”
Anh còn chưa nói hết câu, cô bạn bên cạnh đã ôm một chồng sách đặt vào thùng giữa hai người.
Trình Yến: “…”
Tiết Tư Đồng cười, mắt như chứa ánh sáng: “Cảm ơn bạn cùng bàn.”
Trình Yến nhìn vẻ mặt nắng sau mưa của cô, lắc đầu cười bất đắc dĩ: “Đừng cười thế, làm đề đi.”
Tiết Tư Đồng không trêu anh nữa, vừa quay người làm bài thì lại nhớ ra điều gì, quay lại nói: “Tối nay tớ không về chung với cậu đâu, Miêu Miêu hẹn tớ đi hiệu sách.”
Lộc Miêu Miêu?
Hẹn người đi hiệu sách, đọc sách?
Sợ là đọc truyện tranh thì có.
Trình Yến bán tín bán nghi: “Ừ.”
Tan học tiết tự học buổi tối, Tiết Tư Đồng lần đầu tiên không vội vã rời đi, chờ mọi người gần đi hết mới từ tốn thu dọn cặp sách.
Lộc Miêu Miêu vừa đi đổ rác cùng trực nhật về, như phát hiện hóa thạch khủng long, hớn hở xông vào lớp, cả người đổ lên bàn Tiết Tư Đồng, chỉ tay ra ngoài:
“Cậu đoán xem tớ thấy gì? Ở cổng trường tớ thấy Châu Thư Khiết với Trình Yến!”
Tiết Tư Đồng kéo khóa cặp, nghe Lộc Miêu Miêu nói tiếp: “Trình Yến lên xe ba của Châu Thư Khiết đó! Họ về nhà cùng nhau rồi hả? Không phải cậu với cậu ta về nhà chung sao, tên này nhanh chóng thay lòng đổi dạ vậy à?!”
Tiết Tư Đồng chỉnh cô: “Tớ với cậu ấy có gì đâu, sao cậu có thể tùy tiện gán cho người ta cái mũ thay lòng chứ.”
Cô đeo cặp lên vai, giải thích: “Châu Thư Khiết nói tối nay cùng ba mẹ đến nhà Trình Yến, nên tiện đường đón cậu ấy thôi.”
Lộc Miêu Miêu chạy về chỗ lấy cặp: “Thế sao không đón cả cậu?”
“Nhà tớ có quen biết gì với nhà Châu đâu, mang tớ theo thì lạ lắm.” Tiết Tư Đồng cười cô. “Với lại tớ còn phải ghé hiệu sách.”
“Tối rồi còn đi hiệu sách à?” Lộc Miêu Miêu cảm thán, “Học bá đúng là học bá, làm việc không biết mệt.”
Trình Đại Hải và Châu Vân Húc quen nhau từ thời đại học, trên con đường khởi nghiệp hai người cũng từng giúp đỡ lẫn nhau rất nhiều. Mấy năm trước Châu Vân Húc bôn ba ở Bắc Thành, gần đây mới định cư ở Nam Du để Châu Thư Khiết thuận tiện học ở đây. Hai gia đình vừa ngồi xuống không bao lâu đã chuyển đề tài sang hai đứa con.
Châu Vân Húc nhận lấy ly nước Trình Yến đưa, cười hào sảng: “Lão Trình, anh xem con trai anh giỏi chưa, nghe nói năm lớp 10 đã giành giải nhất cuộc thi vật lý rồi đúng không?”
Trình Đại Hải khiêm tốn khen lại: “Đâu có, con gái anh Thư Khiết mới giỏi, nhớ hồi bé nhỏ xíu giờ lớn lên khí chất như vậy, nghe nói còn là đội trưởng đội múa của trường đúng không?”
Châu Vân Húc thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, con bé thích nghệ thuật, tôi với mẹ nó khuyên mãi mà không được. Nếu được như Trình Yến thì tốt rồi, đúng là thiên tài khoa học tự nhiên.”
Trần Ánh Hà mời họ uống nước: “Đừng khen nữa, khen nữa là thằng bé nhà tôi nó bay lên trời mất, nào, uống nước đi.”
Tần Phương Chỉ ngồi giữa Châu Thư Khiết và Châu Vân Húc, cười tươi như hoa: “Khen vừa thôi là được rồi. Lão Châu suốt ngày ở nhà khen Trình Yến chăm học.”
Hai bên phụ huynh nói chuyện rôm rả, Trình Yến và Châu Thư Khiết thì ngồi cứng ngắc không dám chen vào, chỉ sợ sơ suất một câu lại bị lôi vào chủ đề chính.
Trình Yến không có ấn tượng gì sâu với Châu Thư Khiết, chỉ biết ba mình từng nói Châu Vân Húc là bạn thân hồi đại học, có một cô con gái rất giỏi, xinh đẹp, biết múa, từng giành nhiều giải thưởng. Mỗi lần nhắc đến Châu Thư Khiết đều là mấy lời đó, Trình Yến không biết ba mình có chán không, nhưng anh thì nghe chán rồi.
Sợ gì đến nấy, không biết Châu Vân Húc đang nói gì, đột nhiên quay sang hai đứa trẻ: “Đúng rồi, hai đứa giờ học chung trường, có gì không hiểu thì có thể trao đổi với nhau.”
Châu Thư Khiết đang định nói thì bị Trình Yến cắt lời: “Cậu ấy học ban xã hội, cháu học ban tự nhiên, khác hướng rồi.”
Trình Đại Hải vội vàng hòa giải: “Không thiên lệch mới là giỏi thật sự, ban tự nhiên cũng có ba môn chính là Văn, Toán, Anh mà, tiếng Anh của con còn kém, có gì không hiểu thì hỏi Thư Khiết nhiều vào.”
Trình Yến không biểu lộ cảm xúc gì, im lặng hai giây rồi nói: “Lớp 8 xa quá, bạn cùng bàn của con giỏi tiếng Anh, hỏi cậu ấy cũng như nhau thôi.”
Nói xong, gấu áo anh bị kéo một cái, quay sang thì thấy ánh mắt nhắc nhở của Trần Ánh Hà và câu nói nhỏ giọng: “Đủ rồi đấy, trước mặt con gái thì giữ thể diện cho người ta một chút.”
Trình Yến nhún vai, không nói thêm gì nữa.
Anh nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên là vào năm lớp 10, lúc đó không hiểu sao trên diễn đàn trường lại tổ chức bình chọn hoa khôi, và người đạt hạng nhất chính là Châu Thư Khiết. Chu Thẩm Dật cầm điện thoại đưa cho anh xem ảnh, bảo đó chính là hoa khôi của trường.
Trình Yến chỉ liếc một cái, không mấy để tâm. Hôm sau về nhà thì gặp được Châu Thư Khiết, nghe Trình Đại Hải và Trần Ánh Hà giới thiệu mới biết cô ấy chính là “con gái ưu tú nhà họ Châu” trong lời kể của ba anh.
Những ký ức thời thơ ấu được người lớn kể ra như từng chơi thân thiết thì Trình Yến không có chút ấn tượng nào. Không phải quên rồi, mà là căn bản chưa từng xảy ra. Châu Thư Khiết hồi nhỏ giống như cái đuôi nhỏ, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau anh. Trình Yến không đuổi được đành mặc cô ấy đi theo, ai ngờ cô ấy cứ khóc suốt, mềm yếu như bún thiu, một khi đã khóc là không ngừng lại. Trình Yến thấy phiền, có lần nổi cáu với cô ấy, từ đó không còn thấy cô ấy bám theo mình nữa, trái lại còn thấy nhẹ nhõm.
Từ khi đó trở đi, chỉ cần gặp con gái kiểu yếu ớt, Trình Yến liền thấy sợ hãi trong lòng. Nhất là lúc mới quen Tiết Tư Đồng, cô mềm mại như nước, suốt ngày cúi đầu không nói, ai không biết còn tưởng anh bắt nạt cô ghê gớm lắm.
Nghĩ đến đây, Trình Yến ngẩng tay nhìn đồng hồ. Trần Ánh Hà dường như đoán được anh đang nghĩ gì, ghé lại gần, hạ giọng chỉ để hai người nghe được:
“Đồng Đồng sao còn chưa về?”
“Cậu ấy nói đi hiệu sách đọc sách.”
Trần Ánh Hà chỉ đồng hồ trên tay anh: “Giờ này còn hiệu sách nào mở cửa à? Gọi điện cho con bé đi.”
Trình Yến đang móc điện thoại thì khựng lại: “Con không có số của cậu ấy.”
Trần Ánh Hà: “…”
Thấy cũng muộn rồi, Tần Phương Chỉ chủ động đề nghị ra về.
Trình Đại Hải và Trần Ánh Hà tiễn ba người ra tận cửa. Đang thay giày, Châu Thư Khiết mới thấy trong tủ giày có đôi dép màu hồng, cô ấy cười nói với Trần Ánh Hà: “Dì ơi, dì trẻ trung quá, đôi dép này cháu cũng có một đôi giống hệt nè.”
Trần Ánh Hà nhìn theo tay cô ấy chỉ, nói thật: “Ồ, đôi đó không phải của dì đâu, là của cô bé đang ở nhờ nhà dì đấy.”
Châu Thư Khiết tò mò: “Cô bé?”
“Ừ, mà cũng không còn nhỏ nữa, học lớp 11 rồi, cỡ tuổi với Trình Yến nhà dì.”
Nụ cười trên mặt Châu Thư Khiết nhạt đi một chút: “Con gái ở chung thế này có bất tiện gì không dì?”
Trần Ánh Hà không hiểu cô ấy nói gì: “Có gì bất tiện đâu, tiện thể còn có thể học thêm cùng nhau…”
Chưa nói hết câu, Trình Yến đã ho nhẹ một tiếng như có gì nghẹn cổ họng, ngắt lời: “Ba mẹ chẳng phải nói lát nữa sẽ đi thăm dì Hứa ở bệnh viện sao?”
Trần Ánh Hà chưa kịp phản ứng, Trình Đại Hải đã tiếp lời: “Phải rồi, tụi ba chuẩn bị rồi đi liền, con ở nhà làm bài tử tế đấy.”
Trình Yến: “Vâng.”
—
Tạm biệt Lộc Miêu Miêu, Tiết Tư Đồng đi đến hiệu sách gần đó tên là “Hiệu Thuốc Văn Tự”. Dịp Quốc khánh, khi tan học lớp học thêm có đi ngang qua đây, cô bị cái tên đặc biệt ấy hấp dẫn nhưng lúc đó vội quá chưa kịp ghé vào. Lần này đến nơi thì cũng gần giờ đóng cửa, trong hiệu sách người không nhiều, tiếng nhạc nhẹ du dương, ai nấy đều đắm mình trong thế giới sách.
Tiết Tư Đồng sáng nay dậy sớm, giờ mới đọc được một lúc đã bắt đầu thấy buồn ngủ. Cô móc điện thoại ra định gọi cho Trình Yến, nhưng rồi nhớ ra mình không có số của anh hay của dì Trần, đành cất điện thoại lại, tiếp tục đọc sách.
Cô không biết mình ngồi trong hiệu sách bao lâu, chỉ đến khi nhân viên đến nhắc sắp đóng cửa cô mới nhận ra mình là khách duy nhất còn lại.
Tiết Tư Đồng đeo ba lô bước đi trên phố. Thời tiết ở Nam Du dạo này thất thường, sớm nóng chiều lạnh khiến ai nấy đều khó chọn đồ mặc. Sáng nay trời nóng, cô không mang theo áo khoác ngoài của bộ đồng phục, giờ gió lạnh thổi qua làm da nổi hết gai ốc, khiến cô khẽ rùng mình.
Trên đường không có nhiều người, cô tưởng do trời lạnh, nhìn điện thoại mới phát hiện đã hơn 10 giờ đêm. Cô đứng dưới cột đèn đường, đoán chắc nhà Châu Thư Khiết cũng đã rời khỏi nhà Trình Yến nên mới yên tâm định quay về. Nhưng đi được vài bước lại sợ nếu quay về lúc ấy mà đụng mặt họ thì thật lúng túng. Đang do dự, phía trước chợt vang lên tiếng bước chân gấp gáp, cùng với một giọng nam trầm ấm, gấp gáp mà dịu dàng vang lên bên tai cô.
“Cậu đi đâu vậy? Giờ này mới về?”
Tiết Tư Đồng quay đầu lại, vẻ mặt ngỡ ngàng. Trình Yến thở gấp do chạy nhanh, từng bước từng bước tiến về phía cô. Dưới ánh đèn đường cam vàng, bóng anh kéo dài thẳng tắp. Chưa chờ cô trả lời, anh đã đứng trước mặt cô, cúi đầu, hạ giọng thấp hơn cả lúc nãy, nói một câu vừa trách móc vừa nhẹ nhàng:
“Còn biết quay về à.”